Sùng Minh cười cười mở cửa.
Thẩm Lục theo vào trong.
Thực chất, phòng trong khách sạn này đều giống nhau.
Bày biện trong các phòng giống hệt nhau.
Bởi vì chi phí đều giống hệt nhau.
“Cứ ngồi tự nhiên.” Sùng Minh cởi áo khoác, rút từ kệ rượu ra một chai rượu, đưa cho Thẩm Lục: “Tửu lượng của cậu không tốt, uống sâm banh đi.”
“Được.” Thẩm Lục cũng không phản đối.
Thẩm Lục mở chai rượu, rót hai ly đưa cho Sùng Minh.
“Cậu không sợ tôi?” Sùng Minh nhỏ giọng hỏi.
“Ừm.” Thẩm Lục khẽ trả lời: “Tôi cảm giác được anh sẽ không hại tôi.”
Ngón tay Sùng Minh chợt khựng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Lục, rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, cố gắng đè nén trái tim đang đập điên cuồng.
“Tôi không phải người tốt lành gì.” Sùng Minh cố tình hung dữ trả lời: “Hôm nay tôi cứu cậu là do đám người đó làm ồn đến tôi!”
“Tôi biết.” Thẩm Lục bình tĩnh trả lời: “Nhưng tôi vẫn rất cảm ơn anh.”
Sùng Minh cố hỏi vặn: “Cậu tới đó làm gì? Đến chỗ đó còn không cải trang, gan cũng lớn lắm.”
“Quên rồi.” Thẩm Lục buồn bã trả lời: “Có lẽ, tôi không cải trang là để anh ấy có thể liếc mắt là thấy tôi.
Tôi sợ lúc anh ấy muốn tìm tôi mà không tìm thấy thì sẽ buồn.”
Sùng Minh nghe thấy câu nói này, ngón tay khẽ run.
Thẩm Lục nói, cậu ấy sợ mình không tìm thấy nên thà bị người trêu đùa cũng không chịu cải trang...
Cậu ấy đang tỏ tình với mình phải không?
Không không không, bây giờ mình đang mất trí nhớ mà.
Chẳng lẽ cậu ấy đang thổ lộ tình cảm với một người xa lạ?
Sùng Minh vừa ghen tị vừa đố kỵ.
Nào có biết bản thân đang ghen với chính mình.
“Uống rượu.” Thẩm Lục chẳng nghi ngờ gì, người đàn ông ngồi đối diện chính là người anh muốn tìm.
Bây giờ anh chỉ muốn uống rượu.
Vừa nãy anh bị Trình Thiên Cát bắt ép vào phòng, nhưng Trình Thiên Cát còn có chuyện khác cần làm, không thể canh giữ anh được, chỉ dặn dò mấy câu liền rời khỏi.
Thẩm Lục ở một mình cảm thấy bí bách, vốn muốn ra ngoài cho thoáng, không ngờ lại gặp được Sùng Minh.
Mãi tới khi khẳng định người đàn ông này không làm gì mình, Thẩm Lục mới giãi bày cõi lòng với một người xa lạ.
“Tôi không biết anh ấy có biết tôi đang tìm anh ấy không.
Tôi rất lo cho anh ấy.” Thẩm Lục uống hết ly này đến ly khác, tuy nồng độ cồn của sâm banh rất thấp nhưng uống nhiều cũng sẽ say.
Ngón tay Sùng Minh khẽ động, hắn muốn ngăn cản Thẩm Lục nhưng cuối cùng vẫn không làm.
“Tôi không biết anh đã từng yêu ai đó chưa, cũng không biết anh có thể hiểu được cảm giác này không.
Lần đầu tiên gặp tôi, anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy ham muốn và cướp đoạt.
Tôi rất ghét ánh mắt đó.
Từ bé đến lớn, khuôn mặt này của tôi mang lại rất nhiều phiền phức.
Nếu không nhờ em gái bảo vệ, tôi nghĩ bản thân mình không thể sống được như bây giờ.”
“Anh ấy lúc đó cũng dùng ánh mắt đó nhìn tôi.
Nhưng có chút gì đó không giống lắm mà tôi chẳng thể tìm ra.
Mãi sau này tôi mới hiểu được.
Người khác luôn nhìn tôi bằng ánh mắt suồng sã.
Để có được tôi, bọn họ chẳng việc gì là không làm, nhưng anh ấy thì khác.
Anh ấy luôn xuất hiện trước mặt tôi, làm một số chuyện khiến tôi không biết phải làm sao.”
“Anh ấy rất hay bị thương, lúc nào cũng là tôi băng bó cho anh ấy.
Em không biết mấy vết thương đó từ đâu ra mà nhiều thế, vì tôi có đi hỏi người khác, anh ấy có phải thường xuyên bị thương không thì mấy người đó nói với tôi, sao có thể như vậy được.
Người có thể khiến anh ấy bị thương trên thế giới này trừ Hạ Nhật Ninh ra chắc chắn không có người thứ hai.
Lúc đó tôi mới bàng hoàng nhận ra, anh ấy cố tình bị thương nhằm kiếm cớ tới gặp mặt tôi.”
“Cái cớ của anh ấy ngày càng nhiều, tần suất tìm tôi cũng ngày một cao.
Mãi tới một ngày, anh ấy nhìn thấy hai đứa cháu của tôi.
Khi nhìn thấy anh ấy ngốc nghếch như một đứa trẻ chơi với công chúa nhỏ, trái tim tôi đã rung động.
Dường như vì tô mà