Thẩm Lục hỏi lại: “Tất cả mọi người đều hóa trang, sao ông lại khẳng định chúng tôi là kẻ lạ mặt?”
Người đàn ông này liền cười ha ha: “Những người này năm nào cũng tới đây.
Mấy người các vị chính là lần đầu tiên tới.”
Trong bốn tên vệ sĩ, có người mở miệng nói: “Xin hỏi ông là...?”
“Tôi là nhân vật số 2 của hòn đảo nhỏ W, biệt danh của tôi là Nam Cực.” Người đàn ông này cười ha hả nói: “Các vị lần đầu tiên tới đảo, đương nhiên là khách quý của đảo W chúng tôi.
Không biết tôi có được vinh hạnh mời mấy vị cùng nhau tham quan thưởng thức buổi tiệc lớn này không?”
Thẩm Lục kinh ngạc nhìn hắn.
Bốn tên vệ sĩ lập tức phản ứng lại: “Nam Cực tiên sinh xem ra đã biết thân phận của chúng tôi rồi.”
Nam Cực tiên sinh cười, gật gật đầu: “Tôi vốn ngưỡng mộ Hạ tiên sinh đã lâu, nhưng vẫn không có cơ hội gặp mặt.
Không ngờ Thẩm tiên sinh lại tới đây, cũng coi như là muốn thông qua Thẩm tiên sinh, bày tỏ hảo ý với Hạ tiên sinh một chút.”
Hạ tiên sinh mà Nam Cực nhắc tới là chỉ Hạ Nhật Ninh chứ không phải Hạ Quốc Tường.
Hiện tại Hạ Nhật Ninh đã là người quản lý của tập đoàn tài chính Hạ thị, hơn nữa đã lập người thừa kế, cũng nên gọi là Hạ tiên sinh rồi.
Thẩm Lục nghĩ một lúc, mình đang ở nhà người ta, không thể quá hung hăng càn quấy.
Hôm trước, đã phá bỏ sảnh giao dịch của người ta, còn chưa cho đối phương một lời giải thích, đối phương lại tiếp đãi mình như thế, nếu từ chối, có chút không thể nào nói nổi.
Vì thế Thẩm Lục gật đầu nói: “Vậy đương nhiên là cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”
Nam Cực tiên sinh khoát tay, nói: “Mấy vị, xin mời.”
Nói xong, Nam Cực tiên sinh dẫn đầu, chen qua đám người đi về phía trước, Thẩm Lục cùng bốn vệ sĩ đều đi theo.
Trên đường có rất nhiều người, mọi người đều đi về một hướng, không được quay đầu lại.
Vì thế, tuy có rất nhiều người nhưng không lộn xộn lắm.
Con đường này là hình vòng xoay.
Cho nên, chỉ cần đi về phía trước, đi một vòng là có thể trở lại điểm ban đầu.
Trên mỗi chiếc xe ở đoàn xe phía trước đều có người múa hát tưng bừng, còn có người ở trên xe phân phát rượu cocktail cho đoàn người phía dưới nhấm nháp miễn phí.
Cũng có người đem một ít bánh macaron xinh xắn tùy cơ chia cho những người đi đường đói bụng.
Thẩm Lục nhịn không được hỏi: “Mọi người muốn đi đâu vậy?”
Hôm nay Nam Cực tiên sinh hóa trang thành một quý tộc nước Pháp rất hào hoa phong nhã, hắn cười lên luôn có một loại cảm giác khôi hài.
Nam Cực tiên sinh mỉm cười trả lời: “Đương nhiên là dẫn các vị đến hội trường chính.”
Thẩm Lục nhìn đông nhìn tây, cả hòn đảo đều là đám người hoan lạc, hội trường chính ở đâu chứ?
Ở tòa nhà trung tâm giao dịch ba tầng?
Không thể.
Không thể nhét nổi nhiều người thế này được.
Hôm nay người trên hòn đảo nhỏ này đăc biệt nhiều, dường như mọi người đi trên biển đều tạm thời cho phép mình lên đảo hoan lạc rồi.
Cộng thêm lực lượng cảnh giới trên đảo, cả hòn đảo chật ních người.
Hội trường chính có thể ở đâu chứ?
Cũng không thể là trên sân thượng của khách sạn chứ?
Một trong những vệ sĩ thấp giọng nhắc nhở Thẩm Lục: “Thẩm tiên sinh, cái đảo nhỏ này không phải chỉ có những công trình kiến trúc trên mặt đất đâu.”
Nam Cực tiên sinh rất nhanh nhìn qua tên vệ sĩ này, cười tủm tỉm trả lời: “Đúng vậy.
Dưới lòng đất của cả hòn đảo cũng thuộc về chúng tôi.
Không chỉ có dưới lòng đất, biển xung quanh đều thuộc về chúng tôi.
Các vị có biết vì sao cái du thuyền kia lại cập bến ở xa như thế không? Đó là bởi vì chu vi 10 km phía dưới biển, toàn bộ đều là những công trình kiến trúc của chúng tôi.
Du thuyền đỗ quá gần, sẽ trở thành mục tiêu công kích mà bị đánh chìm.”
Thẩm Lục một phen trố mắt đứng nhìn.
Đây cũng là quá lợi hại rồi chứ?
Đội ngũ diễu hành đi rất nhanh, mọi người dường như đều biết trọng điểm ở dưới đất, cho nên những phân đoạn trên mặt đất, họ đều có chút mất hứng thú.
Mọi người nhao nhao thì thầm với nhau, cùng người quen nói chuyện phiếm, nhấm nháp những ly cocktail mà xe diễu hành đưa tới, vừa đi vừa nói chuyện, dường như không có gì là không thể nhẫn nại.
Thẩm Lục đi theo đoàn người tới một cánh cửa đường hầm đi xuống dưới lòng đất bên cạnh bờ biển.
Nơi này có người đang kiểm tra an ninh từng người