Thẩm Lục nhanh chóng kiểm tra khắp cơ thể, may mắn chưa xảy ra chuyện gì.
Thẩm Lục thở phào, có chút mờ mịt.
Anh luôn cảnh giác với người lạ, tại sao lại không hề đề phòng chút nào ông Smith này nhỉ?
Đây không phải tác phong của anh!
Thẩm Lục ngồi dậy, đầu đau nhức.
Quay đầu, anh thấy trên bàn có một bát canh đã được đậy kín, bên cạnh có một mảnh giấy, bên trên có viết bằng tiếng anh: “Tỉnh dậy nhớ uống hết, đầu sẽ đỡ đau.”
Khóe môi Thẩm Lục nhếch lên.
Anh không hề nghi ngờ, mở hộp ra, uống sạch bát canh.
Thật lạ lẫm, anh tin người đó sẽ không hại mình.
Giống như linh hồn đang nói với anh, người đó rất an toàn.
Mặc đồ xong, Thẩm Lục rời khỏi phòng Sùng Minh, về phòng của mình và Trình Thiên Cát.
Trình Thiên Cát vẫn chưa về.
Xem ra lần này anh ta tới hòn đảo W để làm chuyện rất quan trọng.
Thẩm Lục đi tắm, cả người lúc này mới thanh tỉnh một chút.
Anh âm thầm hạ quyết tâm, cho dù gặp bao nhiêu khó khăn, anh cũng phải tìm ra được Sùng Minh!
Mãi tới khi trời sáng, Trình Thiên Cát mới quay lại.
Trên người anh có mùi máu, chắc chắn đã bị thương.
Thấy Thẩm Lục còn chưa ngủ, Trình Thiên Cát chỉ gật đầu chào hỏi qua loa, không giải thích bất cứ chuyện gì.
Ánh mắt Thẩm Lục sáng lên, nói: “Có cần tôi bôi thuốc giúp không?”
Trình Thiên Cát do dự gật đầu, nói: “Tôi đi rửa sạch vết thương trước đã.”
Nói xong, Trình Thiên Cát đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên, che đi tất cả mọi thứ.
Trình Thiên Cát rửa rất nhanh, mặc xong quần ngủ mới đi ra, cánh tay và sau lưng chi chít vết thuơng.
Thẩm Lục cũng không hỏi, lấy hòm y tế, chuẩn bị bôi thuốc cho Trình Thiên Cát.
Có lẽ do nhiều lần bôi thuốc cho Sùng Minh, nên Thẩm Lục xử lí những vết thương nhỏ này rất thuần thục.
“Không ngờ cậu còn biết bôi thuốc.” Trình Thiên Cát bình tĩnh nói.
“Thường xuyên bôi thuốc cho anh ấy mà thành.
Lần nào anh ấy bị thương cũng tới tìm tôi.” Thẩm Lục nói đến đây chợt ngừng lại, ánh mắt ảm đạm: “Bây giờ anh ấy không tới tìm tôi cũng không sao, chỉ cần anh ấy sống tốt, đợi tôi đến tìm là được.”
“Anh ta không có chuyện gì đâu.
Người có thể làm anh ta bị thương không nhiều.
Có lẽ cậu lo lắng quá nên mới nghĩ như vậy.” Trình Thiên Cát nhỏ giọng giải thích: “Sức chiến đấu của Sùng Minh luôn đứng trong top 3 thế giới.
Tôi đang nói tới năng lực chiến đấu một mình, chưa tính vũ khí trong tay hay thủ đoạn, mưu lược của cậu ta.
Muốn cậu ta bị thương không phải chuyện dễ dàng gì.
Năm đó, lúc Hạ Nhật Ninh đuổi giết Sùng Minh, tốn không biết bao nhiêu người và của, dùng những thứ tân tiến nhất, những đàn em được huấn luyện tinh nhuệ nhất mới khiến Sùng Minh bị thương.
Có thể thấy, Sùng Minh lợi hại đến mức nào.
Vậy nên cậu đừng nghĩ nhiều, có thể nghe ngóng được tin tức từ chỗ này là tốt, nếu không nghe ngóng được gì, chứng minh bây giờ anh ta rất an toàn, chưa bị kẻ nào tìm ra cả.
Kẻ thù của anh ta càng chưa thể tìm ra.”
“Tôi biết.” Nghe lời Trình Thiên Cát an ủi, Thẩm Lục thở phào: “Được rồi, thuốc đã bôi xong.
Nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Trình Thiên Cát mặc áo, cài khuy, nói: “Ngày kia trên đảo W có một chuyện quan trọng, để an toàn hơn, cậu vẫn nên cải trang một chút.
Dù sao nhiều người như vậy rất dễ xảy ra chuyện.”
“Tôi hiểu.” Thẩm Lục khẽ trả lời: “Hôm nay đã liên lụy tới anh.”
“Không có gì, thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.” Trình Thiên Cát đứng dậy, đi được vài bước đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Thẩm Lục: “Người tên Smith...”
“Anh ta không có ý xấu.” Thẩm Lục lập tức hiểu ý Trình Thiên Cát: “Ít nhất là không có ác ý với tôi.”
Trình Thiên Cát gật đầu: “Vậy thì tốt, tôi nghỉ ngơi trước đây, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Thẩm Lục cười gật đầu.
Việc quan trọng trên hòn đảo W chính là một cuộc vui chơi khoái lạc.
Ngày 15-8 hằng năm là lễ vui chơi khoái lạc.
Chỉ cần lên đảo là có thể tham dự cuộc chơi này miễn phí.
Đảo sẽ cung cấp đủ