Điện thoại được kết nối, giọng nói của đối phương rất cợt nhả: “Người đẹp của tôi à, cuối cùng em cũng chịu gọi điện thoại cho tôi rồi sao?”
Mai Linh cắn môi, khẽ nói: “Tôi muốn anh tìm một người giúp tôi.”
“Ai?” Đối phương lập tức trở nên cảnh giác.
“Gần đây Thẩm Tứ tiếp xúc với người phụ nữ nào?” Mai Linh hỏi: “Điều tra Thẩm Tứ.”
Đối phương im lặng một lúc rồi nói: “Thẩm Tứ? Chính là Thẩm Tứ của nhà họ Thẩm ở Đông Bắc ư?”
“Phải.” Mai Linh đáp: “Chính là hắn.”
“Cô điên rồi hả? Ai dám điều tra người nhà họ Thẩm chứ?” Đối phương cắn răng nói: “Bây giờ đại tiểu thư nhà họ Thẩm chính là thiếu phu nhân nhà họ Hạ! Tạm thời không nói đến thế lực nhà họ Hạ, ngay cả người người nhà họ Thẩm cũng rất khó điều tra.
Chỉ e tôi vừa bắt đầu điều tra là họ đã biết rồi!”
“Tôi chỉ muốn biết gần đây hắn tiếp xúc với người phụ nữ nào thôi, còn những chuyện khác, tôi không muốn biết!” Mai Linh bổ sung thêm một câu: “Tôi trả giá gấp đôi! Không, gấp ba!”
Đối phương nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Được thôi, nếu chỉ điều tra đối tượng mà hắn tiếp xúc gần đây thì chắc hẳn không có chuyện gì.
Tôi sẽ nhận vụ này.”
Nói xong câu này, đối phương liền cúp máy.
Thẩm Tứ rời khỏi căn hộ của Mai Linh, liền lái xe đến thành phố M.
Căn hộ ở thành phố M của Tư Y Cẩm nằm ở một nơi rất vắng vẻ, không nằm trong khu vực sầm uất của thành phố.
Nhưng điều này cũng có cái hay, chính là không bị tắc đường.
Vì thế, chẳng bao lâu Thẩm Tứ đã đến cửa phòng Tư Y Cẩm.
Thẩm Tứ không vào trong phòng vội, mà nhìn xung quanh một vòng, hắn phát hiện cửa phòng của Tư Y Cẩm đã bị người khác cậy ra.
Có lẽ là người nhà họ Mai làm nhỉ?
Thẩm Tứ khẽ cười, bây giờ nhà họ Mai đã cùng đường bí lối rồi sao?
Thẩm Tứ đeo bao tay rồi nhập mật mã trên cửa.
“Két” một tiếng cửa được mở ra, nhưng Thẩm Tứ vẫn chưa vào vội.
Hắn đứng ở bên ngoài một lúc, rồi mới chậm rãi đi vào bên trong.
Quả nhiên, hắn còn chưa đi được mấy bước, đã có một bóng người lao ra từ bên cạnh.
Thẩm Tứ nhanh nhẹn né người, trong nháy mắt tránh khỏi đòn tấn công của đối phương, rồi nhấc chân đạp một phát!
“Hự” Đối phương bị đạp ngã xuống đất.
Thẩm Tứ biếng nhác lên tiếng: “Mai Tùng Lâm sai cậu đến đây à?”
Đối phương nghe thấy giọng nói của Thẩm Tứ, lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc kêu lên: “Thẩm Tứ tiên sinh? Sao anh lại ở đây?”
Thẩm Tứ không để ý tới đối phương, chậm rãi đi vào trong phòng.
Mặc kệ ánh mắt đang dõi theo của người kia mà tìm đồ.
Người kia bò dậy, đứng đực ở đó không biết làm gì tiếp theo.
Thật xấu hổ!
Thẩm Tứ nhanh chóng tìm được chiếc hộp mà Tư Y Cẩm nói.
Hắn mở ra xem, đúng là mấy giấy tờ quan trọng.
Thẩm Tứ cầm theo chiếc hộp, quay người định đi.
Người kia vội vàng chặn Thẩm Tứ lại: “Thẩm Tứ tiên sinh, sao anh lại ở đây?”
“Thì sao nào?” Thẩm Tứ lạnh lùng nhìn hắn: “Quay về nói với Mai Tùng Lâm, đừng có làm mấy chuyện ngu xuẩn như này nữa.
Tư Y Cẩm và Tư Nhiên sẽ không quay về đâu.
Căn phòng này, các người thích ở đây rình mò thế nào thì tùy.
Còn nữa, nếu Mai Tùng Lâm khăng khăng muốn máu mủ của mình thì hãy chăm sóc Mai Linh cho tốt.
Một cô gái ngoan ngoãn như vậy, hắn lại vứt ở bên ngoài mà không thèm đoái hoài đến, như vậy mà được sao? Nói thế nào thì nó cũng là đại tiểu thư nhà họ Mai! Bây giờ còn không bằng một người lạ.”
Nói đoạn, Thẩm Tứ quay người rời khỏi đó.
Tuy người kia lĩnh một cú đạp của Thẩm Tứ, lại bị giễu cợt một phen, nhưng hắn không dám ngăn Thẩm Tứ lại.
Đợi Thẩm Tứ đi khỏi, hắn mới gọi điện báo lại cho Mai Tùng Lâm.
Mai Tùng Lâm nghe nói Thẩm Tứ tìm được đồ liền đi mất, hắn không nói gì mà cúp điện thoại luôn.
Khi Thẩm Tứ quay về thành phố Vinh thì đã khá muộn rồi.
Tư Y Cẩm đứng ở một bên đợi Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ tắt đèn pha ô tô, chậm rãi lái xe đến trước mặt Tư Y Cẩm, nhíu mày nói: “Sao cô lại đợi ở đây? Tôi đưa đồ qua cho cô là được mà.”
Tư Y Cẩm không lên xe mà đứng ở bên ngoài nói: “Nhờ anh đi một chuyến tôi