Tuy hắn đã quen biết Tư Y Cẩm từ mấy năm trước, nhưng Tư Y Cẩm của trước kia, dường như không có vẻ bình thản như hiện tại.
Cô của lúc đó, đang phải chịu đựng sự phản bội trong tình yêu và sự khắc nghiệt của hiện thực.
Phía sau bóng dáng kiên định mạnh mẽ của cô, là một trái tim đã tan vỡ thành ngàn mảnh.
Còn Tư Y Cẩm của bây giờ, có lẽ vì đã có con rồi, cô trở thành một người mẹ mạnh mẽ, không dễ dàng mà đánh mất bản thân mình nữa, nên cô đã bình thản hơn trước kia nhiều.
Tuy Tư Y Cẩm của hiện tại không còn trẻ trung xinh đẹp như những cô gái trẻ, vóc dáng cũng không yểu điệu bằng bọn họ.
Nhưng trên người cô lại có khí chất thành thục đầy nữ tính chỉ thuộc về mình, không hề thua kém mấy cô gái ngây ngô chưa trải đời kia.
Thành tích trong công việc của cô khiến cô có thêm vẻ đẹp tự tin của riêng mình.
Sau khi Tư Y Cẩm gọi món xong, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tứ: “Anh còn muốn gọi món gì nữa không?”
Thẩm Tứ thầm giật mình, lập tức thu lại ánh mắt của mình: “À, cô chọn là được.
Tôi ăn được hết.”
Nói xong, Thẩm Tứ lại bổ sung một câu: “Tôi không kén ăn, dễ nuôi lắm.”
Tư Y Cẩm bật cười, nói: “Lúc trước chưa mời anh ăn cơm, ngại quá.
Hôm nay tôi vừa mới làm thủ tục nhậm chức.
Thẩm tổng đã phát trước một tháng lương cho tôi.
Bữa cơm này coi như tôi mời để cảm ơn anh.
Nên anh muốn ăn gì thì cứ gọi, tuyệt đối đừng khách sáo.”
Tư Y Cẩm đã đổi cách gọi Thẩm Thất thành Thẩm tổng, nên khi nói đến Thẩm Thất thì cô rất khách sáo.
“Tiểu Thất đối xử với cô tốt thật.
Vậy tôi cũng không khách sáo nữa.” Thẩm Tứ cũng biết tính cách của Tư Y Cẩm, càng khách sáo với cô thì càng trở nên xa cách với cô hơn.
Quả nhiên, nghe thấy Thẩm Tứ nói như vậy, Tư Y Cẩm lập tức tươi cười.
Cô chính là người như vậy.
Từ trước tới nay chưa bao giờ để người khác giúp không mình.
Người ta giúp cô một, cô sẽ đáp lại mười.
Thẩm Tứ rất hiểu điểm này, nên hắn sẽ không quá khách sáo với cô nữa.
Hắn nghĩ, cuộc sống sau này, hắn sẽ từ từ gần gũi cô, để trở nên thân thuộc với cô hơn một chút.
Đồ ăn được mang ra rất nhanh, có lẽ do nhà hàng biết họ đều đang rất đói cũng nên.
Đồ ăn được mang ra, hai người không khách sáo nữa, bắt đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Thẩm Tứ lái xe đưa Tư Y Cẩm về, xe dừng lại bên ngoài trang viên Cảnh Hoa.
Tư Y Cẩm nghi hoặc nhìn Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ khẽ ho một tiếng, nói: “Tôi ăn no quá, hay là xuống đi dạo một lát cho tiêu cơm nhé? Trang viên Cảnh Hoa này rất an toàn, không khí cũng rất trong lành.
Thực ra buổi tối đi dạo một chút cũng không tồi đâu.”
Tư Y Cẩm nhớ đến con đang ở cùng Thẩm Thất, có lẽ bây giờ nó cũng ngủ rồi, chốc nữa đến đón con sẽ làm phiền Thẩm Thất.
Dù sao thì bây giờ cô ấy cũng đang có thai.
Thế là Tư Y Cẩm gật đầu, nói: “Được.”
Thấy Tư Y Cẩm đồng ý, lòng Thẩm Tứ thoáng trào dâng sự vui mừng.
Hai người xuống xe, sánh vai nhau mà đi.
Con đường phía trước trang viên Cảnh Hoa cũng nằm trong phạm vi của trang viên Cảnh Hoa.
Nên trên đường không có xe cộ đi lại, rất yên tĩnh.
Dưới ánh đèn đường rực rỡ, bóng hai người đổ dài xuống mặt đường.
Không ai chủ động nói chuyện, chỉ lặng im đi dạo.
Nhưng mà, Thẩm Tứ lại cảm thấy như vậy cũng không có gì xấu cả.
Dù hai người chỉ lặng lẽ đi bên nhau, nhưng hắn vẫn cảm thấy bầu không khí rất đỗi ngọt ngào.
Thẩm Tứ biết mình đã xong rồi.
Dường như hắn...!thật sự rung động rồi.
Nhưng có lẽ trở ngại của hắn sẽ lớn hơn người khác.
Dẫu sao thì nhà hắn đã ra sức phản đối như vậy.
Huống chi là, có lẽ cô ấy cũng không có cảm giác với hắn nhỉ?
Chuyện này thật phiền não!
Yêu đơn phương!
Bản thân hắn cũng biết, hắn không nên có tình cảm với bạn gái cũ của bạn thân mình.
Thế nhưng loại tình cảm này, thật sự hắn không kiềm chế được.
Hắn bị cô thu hút, rồi cứ như vậy mà thích cô.
Sau đó, không thể cai được.
Có lẽ mối tình này sẽ bị giấu kín cả đời.
Có lẽ, sau này cô cũng không biết sự tồn tại của mối tình này.
Ai nói tình cảm nhất định phải được bày tỏ?
Tình cảm được chôn sâu trong tim mới là vĩnh hẵng.
Hai người lặng lẽ đi dạo.
Khi quay về nơi đậu xe, đã là nữa đêm.
“Xem tôi này, kéo cô đi cùng