Tư Y Cẩm ra sức giãy dụa thế nhưng Thẩm Tứ cũng không buông tay!
“Thẩm Tứ tiên sinh!” Tư Y Cẩm khó nhọc nói: “Chúng ta làm thế này không được đâu.”
“Nếu em còn không chịu đổi cách xưng hô thì tôi sẽ không buông tay đâu.” Thẩm Tứ nói.
Lúc nào Tư Y Cẩm cũng tự tạo cho mình một lớp áo giáp, luôn bao bọc mình trong đó và không cho phép bất cứ ai chạm vào.
Cô rất nhiệt tình với mọi người nhưng chưa bao giờ chịu thổ lộ tình cảm.
Tư Y Cẩm nhìn thấy sự bất lực của bản thân khi bị Thẩm Tứ ôm, chỉ có thể thỏa hiệp với hắn, cô nói: “Được rồi, được rồi, Thẩm Tứ, anh buông tôi ra.
Chúng ta làm như vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Lúc này Thẩm Tứ mới buông lỏng tay rồi cúi xuống nhìn Tư Y Cẩm và chỉnh đốn lại tâm trạng của mình.
“Y Cẩm..” Thẩm Tứ vừa mở lời, Tư Y Cẩm liền nói chen vào: “Thẩm Tứ tiên sinh...!Thẩm Tứ, chúng ta nên về thôi.
Chuyện hôm nay tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Anh còn có thể gặp nhiều người tốt hơn, đừng lãng phí.”
Nói xong Tư Y Cẩm xoay người rời đi.
Nhưng Thẩm Tứ đã kịp nắm lấy cổ tay cô kéo lại, bình tĩnh nhìn cô nói: “Gặp người tốt? Lãng phí? Tư Y Cẩm, em nói rõ ràng xem nào!”
“Còn muốn tôi nói gì nữa?” Tư Y Cẩm hoảng loạn, làm sao cô có thể nói rõ được chứ? Thẩm Tứ cũng chưa nói gì, chỉ có Mai Linh nói với cô vài lời, lẽ nào chỉ là hiểu lầm thôi?
Thẩm Tứ nhìn thoáng qua Tư Y Cẩm nhưng cũng không nói thêm gì nữa mà quay người rời đi, hắn nói: “Chúng ta về thôi.”
Hắn cũng không truy hỏi như những gì cô nghĩ, điều đó lại khiến Tư Y Cẩm có chút khó chịu.
Cô đứng ngây tại chỗ một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần rồi vội bước theo Thẩm Nhất.
Trên đường trở về hai người cũng không nói chuyện với nhau, im lặng cả đoạn đường về.
Trở về biệt thự, Tư Y Cẩm mệt mỏi nằm trên sofa, mãi vẫn không lấy lại được tinh thần.
Tư Nhiên bưng ly nước đi đến nói: “Mẹ uống nước đi ạ.”
Tư Y Cẩm nghe thấy giọng con trai lập tức ngồi dậy, nhận ly nước nói: “Cảm ơn con.”
“Mẹ à.” Tư Nhiên cũng không muốn rời đi nên đã ngồi xuống bên cạnh Tư Y Cẩm.
Tư Y Cẩm uống một ngụm nước rồi nói: “Ừm, Tiểu Nhiên, con có chuyện gì sao?
“Mẹ à, có phải mẹ thích chú Thẩm Tứ không ạ?” Tư Nhiên nhỏ tiếng hỏi.
Tư Y Cẩm đang uống nước suýt nữa thì bị sặc, cô bối rối để cốc nước lên bàn, miễn cưỡng vui cười nói: “Tiểu Nhiên, con đang nói bậy bạ gì đấy?”
“Vậy, mẹ không thích chú ấy ạ?” Tư Nhiên cúi đầu xuống, không cho ai nhìn thấy nét mặt và cảm xúc trong mắt mình.
Tư Y Cẩm hoảng loạn nói: “Tiểu Nhiên, có phải con nghe thấy được điều gì đúng không? Ngoan, mẹ sẽ không rời xa con đâu! Mẹ sẽ không kết hôn, nhất định sẽ cho con được hưởng sự giáo dục tốt nhất!”
“Không phải đâu mẹ ạ.” Giọng Tiểu Nhiên nhỏ xuống nói tiếp: “Tối nay, em Tiểu Hà nói chú Thẩm Tứ rất thích mẹ.”
Tư Y Cẩm vẫn muốn nói gì đó nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng.
Thẩm Tứ thích mình sao?
Chuyện này rốt cuộc đã có bao nhiêu người biết vậy? Chuyện này có thể là thật có thể là giả.
“Con suy nghĩ nhiều rồi, không có chuyện đó đâu.” Tư Y Cẩm một mực phủ nhận: “Nhất định cô chủ nhỏ không có ý này.
Chú chỉ làm như vậy khi Mai gia ức hiếp hai mẹ con mình thôi, đây là dũng cảm làm việc nghĩa, chú ấy không có suy nghĩ gì khác đâu.
Do vậy Tiểu Nhiên con không nên tin vào những lời nói đó, biết chưa nào? Mẹ sẽ không sống cùng bất kỳ ai, hơn nữa người kia là Thẩm Tứ nên chuyện đó càng không thể!”
Tư Y Cẩm vừa nói xong liền đứng dậy ngồi xuống trước mặt Tư Nhiên, dịu dàng nói: “Tiểu Nhiên, con muốn có ba không?”
Tư Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tư Y Cẩm, ánh mắt trong veo, chớp chớp vài cái tự như rất mơ hồ rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Tiểu Nhiên có mẹ là đủ rồi.”
Vừa nghe được những lời này, trong lòng Tư Y Cẩm chua xót.
Cô liền ôm lấy Tư Nhiên.
“Mẹ xin lỗi Tiểu Nhiên, là do mẹ ích kỷ nên con mới phải chịu đựng hậu quả này.” Tư Y Cẩm nghẹn ngào nói: “Ban đầu bởi mẹ thật sự quá yêu con, cho nên mới cố chấp sinh con ra.
Mẹ không muốn, con ít tuổi vậy đã phải chịu đựng