Tiểu Hạ vui vẻ đồng ý giúp chăm sóc Tư Nhiên.
Tiểu Hạ vốn hoạt bát, không thích ngồi mãi trong nhà nên quyết định đưa Tư Nhiên ra ngoài chơi.
Một bé trai thì thường sẽ ngưỡng mộ nhất là anh hùng đúng không?
Mà lúc ấy Tiểu Hạ lại vô tình thể hiện khả năng của mình, khiến cho Tư Nhiên vô cùng ngưỡng mộ.
Lại nói, mỗi bé trai đều có ước mơ làm anh hùng, có phải không?
Vậy nên với võ thuật và sự nhanh nhạy của bản thân, Tiểu Hạ nhanh chóng khiến cho Tư Nhiên nghe lời hắn.
Tiểu Hạ nói muốn đưa Tư Nhiên đi võ quán chơi, thế là Tư Nhiên cũng vui vẻ đi theo.
Bọn họ vừa đến võ quán, mọi người đã phấn khích gọi Tiểu Hạ vào so chiêu.
Tiểu Hạ cũng đang ngứa ngáy tay chân nên đồng ý ngay, dặn kĩ Tư Nhiên không được chạy lung tung.
Sau đó, hắn đi thay quần áo, lên võ đài đấu với đối thủ.
Kết thúc trận đấu, Tư Nhiên lại càng ngưỡng mộ Tiểu Hạ.
Chưa đợi Tiểu Hạ kịp thay quần áo, thằng bé đã bám lấy hắn đòi hắn dạy võ cho mình.
Tiểu Hạ cũng rất quý Tư Nhiên.
Lại nói, Tư Nhiên không phải con cháu nhà họ Hạ thì Tiểu Hạ cũng không ngại dạy, thế là hắn đồng ý ngay.
Trước hết, Tiểu Hạ dạy cho Tư Nhiên những điều cơ bản nhất, rồi mới tìm người so tài.
Tư Nhiên nghe lời Tiểu Hạ răm rắp.
Thằng bé bắt đầu luyện những thế cơ bản, duỗi các ngón tay ra.
Đúng lúc này, có một kẻ bí ẩn xuất hiện trước mặt đứa trẻ, tự giới thiệu: “Cậu chủ nhỏ, tôi là người nhà họ Mai.
Tôi đến truyền tin từ ông chủ cho cậu, ông ấy muốn gặp cậu một lần.”
Tư Nhiên bình tĩnh nhìn đối phương, không phản ứng gì cả.
Đối phương thấy Tư Nhiên không để ý tới mình, nhưng cũng không dám dùng vũ lực.
Nhìn xung quanh không thấy có thêm ai, hắn mới tiếp tục nói: “Cậu chủ nhỏ, chẳng lẽ cậu không muốn biết ba mình là ai sao? Chẳng lẽ cậu không muốn biết ba mình trông như thế nào sao? Thực ra ba cậu rất quan tâm đến cậu, chỉ là mẹ cậu lại ngăn cản không cho hai người gặp nhau! Theo luật pháp, ba cậu có quyền gặp cậu! Chẳng qua chỉ vì tốt cho cậu, mà ông ấy vẫn không dám đến.
Bây giờ ông ấy thực sự rất nhớ cậu, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm không đến gặp ông ấy sao?”
Cơ thể đang đứng tấn của Tư Nhiên chợt cứng đờ.
Kẻ kia lập tức thừa cơ nói thêm: “Cậu chủ nhỏ, cậu đã năm tuổi rồi, cũng biết tự nhận thức mọi việc.
Cậu không đi gặp ba cậu một lần thì làm sao biết mẹ cậu làm đúng hay sai chứ?”
Tư Nhiên cụp mắt, không nói lời nào.
Đối phương vẫn không chịu buông tha, ngồi xuống đất bảo với Tư Nhiên: “Cậu chủ nhỏ, cậu là cháu đích tôn của nhà họ Mai, tôi thực sự không dám làm hại đến cậu.
Khi về đến nhà, đừng nói là tôi, mà cả nhà họ Mai cũng không dám làm hại đến cậu.
Cậu thực sự không muốn đi gặp họ sao?”
Lúc này, Tư Nhiên mới nói: “Tôi họ Tư, không phải họ Mai.
Tôi cũng biết hết mọi chuyện của nhà họ Mai rồi.
Tôi sẽ không tranh với chị Mai Linh đâu, tôi không hứng thú với nhà họ Mai!”
Nói xong, Tư Nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Cách nói chuyện của thằng bé bình tĩnh đến mức không giống một đứa trẻ năm tuổi: “Giờ tôi sống ở nhà họ Hạ rất tốt.
Nếu các người dám bắt cóc tôi, thì cũng phải chuẩn bị đối mặt với sự tức giận của nhà họ Hạ cho kĩ.
Các người thực sự dám làm thế sao?”
Đối phương lập tức nghẹn họng, không nói thêm được gì cả!
Nói thật, hắn không dám!
Đừng nói là nhà họ Hạ, dù là nhà họ Mai hắn cũng không dám đụng vào!
Nhưng đây là nhiệm vụ ông chủ giao cho hắn, nếu không hoàn thành thì chắc chắn số phận hắn sẽ rất thê thảm!
Vậy là hắn chỉ đành vắt óc nghĩ cách.
Vừa lúc ấy, mấy đứa trẻ luyện võ với Tư Nhiên cũng về đến nơi.
Vậy là kẻ kia chỉ đành tức giận đứng dậy, tạm thời rời khỏi đây.
Khi hắn rời khỏi, Tư Nhiên nhìn theo hắn, suy nghĩ điều gì đó.
Lúc ấy, Tư Y Cẩm cũng đang chuẩn bị đi xem mắt!
Sáng sớm, Tư Y Cẩm chọn cho mình một chiếc váy dài màu tím nhạt.
Mặc chiếc váy này, trông cô rất dịu dàng mềm mại, vô cùng duyên dáng.
Tuy rằng cô không cao, nhưng tỉ lệ cơ thể khá đẹp, da lại căng mịn, đường nét tinh tế, trông dáng vẻ vô cùng thanh tao.
Chiếc túi Dior thiết kế mới nhất lại càng khiến cô trông xinh đẹp hơn.
Toàn bộ trang phục và phụ kiện