Mai Linh cúi đầu đáp: "Em biết rồi".
Thẩm Thất lập tức nở nụ cười, nói: "Chị gọi em tới không phải để đe dọa em, ngăn cản em.
Ngược lại, chị vẫn luôn đề cao sự cạnh tranh công bằng trong tình yêu.
Nếu em có thể khiến anh tư chấp nhận em, tất nhiên chị sẽ chúc phúc.
Với điều kiện là phải công bằng".
Mắt Mai Linh bừng sáng: "Thật sao? Hạ thiếu phu nhân?".
Thẩm Thất mỉm cười xoa cằm.
Mai Linh đứng bật dậy, xúc động bày tỏ: "Hạ thiếu phu nhân, em sẽ cố gắng hết sức! Em sẽ khiến anh Thẩm Tứ thích em!".
"Được".
Thẩm Thất gật đầu: "Chị chờ xem",
Mai Linh nói: "Vậy em xin phép đi trước".
Thẩm Thất nói: "Ừ, chị không giữ em nữa".
Mai Linh cúi đầu chào vội một cái rồi nhanh chóng quay người đi ra ngoài.
Sau khi Mai Linh rời đi, Thẩm Thất thong thả uống một ngụm trà, nói: "Người ta đi rồi, anh ra đi".
Vừa dứt lời, Thẩm Tứ bước ra từ phía sau bức bình phong, xụ mặt ngồi xuống đối diện Thẩm Thất, nhấc ấm trà lên rót cho mình một tách, uống một hơi cạn sạch.
"Giờ đã tin em chưa?".
Thẩm Thất mỉm cười: "Anh à, hoa đào của anh vẫn luôn trải dài như vậy!".
Sắc mặt của Thẩm Tứ phải nói là không phải tệ bình thường, bực bội đáp: "Con bé nhỏ hơn anh mười sáu tuổi!".
"Thì sao?".
Thẩm Thất vừa cười vừa nói: "Ai nói tình yêu có giới hạn tuổi tác nào.
Quan trọng là anh có thích em ấy hay không?".
"Không thích".
Thẩm Tứ trả lời chắc như đinh đóng cột: "Đó không phải type của anh".
"Vậy là anh thích type người như Tư Y Cẩm ấy hả?".
Thẩm Thất cười khẽ.
Cuối cùng Thẩm Tứ cũng thừa nhận: "Đúng".
Thẩm Thất đặt tách trà xuống, nghiêm túc nhìn Thẩm Tứ: "Tương lai sau này, đã tính toán cả rồi?".
Thẩm Tứ lắc đầu: "Cô ấy tránh anh".
"Thôi, cái này thì em cũng đoán được".
Thẩm Thất thở dài: "Anh tư, con người cô ấy, tính tình thận trọng, lại bị động trong chuyện tình cảm nữa.
Dù tình cảm đã rõ mồn một trước mắt, cô ấy cũng không dám đụng vào.
Có lẽ vì tổn thương năm năm trước, cô ấy thực sự mất đi niềm tin vào tình yêu rồi".
"Anh biết.
Tiểu Thất, anh phải làm gì bây giờ?".
Thẩm Tứ rầu rĩ hỏi: "Anh nghiêm túc đấy!".
"Nếu nghiêm túc thì hãy tỏ rõ thái độ đi".
Thẩm Thất thở dài, nói: "Anh thích Tư Y Cẩm, Tư Y Cẩm không thích anh, đây là tự do của hai người.
Mai Linh thích anh, anh không thích Mai Linh, đây cũng là tự do của hai người.
Tình yêu luôn tồn tại cả hai mặt, công bằng và không công bằng.
Điều đó quyết định bởi phương hướng của trái tim.
Anh tư, thực ra về chuyện tình cảm, anh có nhiều kinh nghiệm hơn em, chuyện này căn bản không cần em phải lên lớp cho anh.
Vì vậy, tất cả tùy tâm đi".
Thẩm Tứ gật đầu: "Anh hiểu ý em.
Anh sẽ nói rõ với Mai Linh".
"Tình cảm không phù hợp thì nên sớm nói rõ ràng.
Như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người".
Thẩm Thất nói: "Mặt khác, về phần Tư Y Cẩm, không cần nóng vội.
Hiện giờ chị ấy chưa đặt nặng chuyện tình cảm, tất nhiên, em cũng sẽ bóng gió nhắc nhở chị ấy.
Anh yên tâm, anh là anh trai của em, em phải về phe anh chứ".
"Được, anh biết Tiểu Thất là tốt nhất".
Thẩm Tứ đứng dậy ôm Thẩm Thất, nói: "Anh định chuyển ra ngoài ở.
Tư Y Cẩm là giám đốc tác nghiệp S.A, cô ấy ở gần cũng thường xuyên tới gặp em để ký tên, vì vậy anh lo hai người sẽ ngại.
Tạm thời anh ra ngoài ở, như vậy cô ấy mới không phản ứng thái quá với anh".
Thẩm Thất vừa cười vừa nói: "Anh tư, cuối cùng anh cũng lý trí hơn rồi.
Được, em không giữ anh làm gì.
Dù sao vẫn ở cùng một thành phố, muốn gặp nhau lúc nào chẳng được".
"Thôi, anh đi đây".
Thẩm Tứ đứng lên: "Có việc gì thì gọi cho anh".
Thẩm Thất gật đầu: "Được".
Tiễn Thẩm Tứ, Thẩm Thất thờ dài một hơi.
Chuyện này e là có chút khó xử rồi đây!
Buổi tối, Hạ Nhật Ninh trở về, Thẩm Thất kể chuyện ngày hôm nay cho anh.
Mắt Hạ Nhật Ninh lóe lên ý cười, nói: "Thôi, chuyện của người khác em đừng bận tâm.
Anh tư cũng đâu phải trẻ con, anh ấy tự biết tính toán.
À Tiểu Thất này, bọn nhỏ sắp sinh nhật rồi, lại là tết