Mai Linh tưởng rằng Thẩm Tứ sẽ tỏ tình với mình, cô đỏ mặt lên, ngồi đối diện với Thẩm Tứ, nói: “Vâng, anh Thẩm Tứ, cũng mấy hôm rồi em không gặp anh.”
Thẩm Tứ gật đầu nói: “Nhà cháu thế nào rồi? Có còn làm khó cháu không?”
Mai Linh lắc đầu: “Không sao, em quen rồi.
Chỉ cần em không hỏi tới chuyện trong nhà thì họ cũng sẽ không làm gì em.
Ba em muốn đón Tiểu Nhiên về thì đón, em không quan tâm.
Mẹ em còn không nói gì nữa là em.
Nhưng Tiểu Nhiên có về hay không cũng không phải do ông ấy nói là được.
Anh Thẩm Tứ, anh hỏi cái này làm gì?”
“Bây giờ cháu ổn cả rồi, chú cũng thấy yên tâm.
Cháu cũng đã trưởng thành, chú không thể chăm sóc cháu mãi được.” Thẩm Tứ bưng chén trà lên, chú nhấp một ngụm rồi nói: “Cháu không còn là trẻ con nữa, cũng không thể quanh quẩn bên chú mãi được.
Mười tám tuổi, là tuổi yêu đường rồi.
Ba cháu đã quết định để lại tài sản cho Tư Nhiên, mặc dù cháu sẽ bị tổn thất không nhỏ, nhưng cũng chưa chắc đã là một chuyện không tốt.
Ít nhất chuyện hôn nhân của cháu cũng tự do hơn nhiều.
Không thừa kế gia sản, cháu sẽ không phải kết hôn vì lợi ích của gia đình, có thể thoải mái tìm kiếm tình cảm của mình.”
Ánh mắt Mai Linh sáng lên, hay là anh nghĩ thông rồi?
Đúng vậy, đúng vậy.
Cô không phải kết hôn vì lợi ích của gia đình, vậy nên cô có thể lấy Thẩm Tứ!
Chẳng lẽ Thẩm Tứ định tỏ tình với cô?
Mai Linh vô cùng kích động.
Nào ngờ, lời nói của Thẩm Tứ đột nhiên thay đổi: “Chú là bạn của ba cháu, là bậc cha chú của cháu, chăm sóc cháu cũng là chuyện nên làm.
Nhưng cháu đã trưởng thành rồi, chú còn tiếp tục chăm sóc cho cháu nữa thì cũng không hay.
Trong tương lai thế nào cháu cũng phải yêu rồi tìm đối tượng kết hôn, chú gần gũi với cháu quá sẽ ảnh hưởng không tốt đến cháu.
Đây là một thấm thẻ, không nhiều tiền lắm, ba tỷ rưỡi, thích mua chút gì đó thì mua, coi như là quà trưởng thành mà chú tặng cháu.”
Nụ cười trên khóe môi Mai Linh lập tức cứng lại.
Chú?
Quà trưởng thành?
Thẩm Tứ nói tiếp: “Thấy cháu trưởng thành, chú cũng rất vui.
Chú cũng không còn trẻ nữa, nên chuẩn bị kết hôn rồi, cháu sẽ chúc phúc cho chú chứ?”
Nụ cười trên môi Mai Linh tắt ngấm: “Là sao?”
“Chú thích một người rồi, chú định theo đuổi cô ấy một cách nghiêm túc.” Thẩm Tứ không kiêng kị gì cả, anh nói thẳng: “Mặc dù cô ấy vẫn luôn trốn tránh chú, nhưng chú tin rằng sự chân thành sẽ cảm động cô ấy.”
Mai Linh không lên tiếng, cứ thế nhìn chăm chú vào Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ như thể không nhìn tới sắc mặt ngày càng khó coi của Mai Linh, anh nói tiếp: “Người đó cháu cũng biết, chính là mẹ của Tư Nhiên, Tư Y Cẩm.
Mặc dù cô ấy từng yêu ba cháu, còn có con rồi, nhưng năm trước cũng đã cắt hết mọi ân nghĩa.
Cô ấy đã độc thân năm năm, làm bà mẹ đơn thân nuôi con cũng chẳng dễ dàng gì.
Chú rất thích sự tự lập, cố gắng của cô ấy, cũng thích tính cách không chịu thua của cô ấy.
Người phụ nữ như vậy rất hợp với chú, chú cảm thấy nhất định chú và cô ấy sẽ hạnh phúc...”
“Em không hạnh phúc!” Mai Linh không thể nhịn được nữa, đứng bật dậy: “Anh gọi em ra đây là vì muốn nói cái này với em sao? Anh Thẩm Tứ, sao anh lại tàn nhẫn với em như thế?”
Thẩm Tứ ngẩng đầu nhìn Mai Linh, nước mắt cô lăn trên gò má, cô nói nghẹn ngào: “Em thích anh, anh biết đúng không? Nhưng vì sao chứ?”
“Xin lỗi, chú không biết, cũng không muốn biết.”
Giờ khắc này Thẩm Tứ cảm thấy hơi áy náy.
Anh là một thằng đàn ông của Đông Bắc, lại để một cô gái yêu đuối phải khóc trước mặt mình, nói thật, trong lòng anh cũng rất khó chịu.
Đàn ông Đông Bắc từ trước tới nay luôn thẳng thắn trong chuyện tình cảm, rất ít khi quanh co lòng vòng.
Nhất là tình yêu.
Thẩm Tứ là kiểu đàn ông điển hình của Đông Bắc, thích là thích, không thích là không thích, anh không thích vòng vo.
“Vậy bây giờ anh biết rồi chứ?” Mai Linh nhìn Thẩm Tứ bằng ánh mắt đẫm lệ.
Thẩm Tứ lúng túng đưa khăn giấy cho Mai Linh: “Vậy chú sẽ không giả vờ như không biết nữa.
Dù sao chú không muốn dính líu đến bất cứ cô gái nào khác ngoại trừ cô ấy.
Huống hồ giờ cháu còn nhỏ, có lẽ chỉ là ngưỡng mộ chú mà thôi,