Bây giờ Tư Nhiên vẫn còn chưa về, Tư Y Cẩm không dám động đậy.
Nhưng nếu động đậy, tư thế này lại rất đáng ngại...
Ánh mắt Thẩm Tứ trầm xuống mấy phần, giọng anh cũng trở nên ấm hơn: “Y Cẩm...”
Tư Y Cẩm ngẩng đầu lên nhìn anh, hai người lần đầu tiên tiếp xúc gần nhau đến vậy, họ nhìn thẳng vào mắt nhau.
“Em có muốn nghe về chuyện quá khứ của anh không.” Thẩm Tứ hỏi nhỏ cô.
“Bây giờ?” Tư Y Cẩm hơi giật mình.
“Nơi này vốn rất hẻo lánh, cộng thêm góc chúng ta đang ở, vốn cũng chỉ có mấy người.
Giờ Tiểu Nhiên lại chạy ra ngoài rồi, chắc một lúc sẽ không quay về ngay được đâu, vì vậy rất khó có người qua đây.” Thẩm Tứ nói với giọng rất trầm: ‘có lẽ anh bị bong gân rồi, không đáng lo lắm đâu, nếu tự nhiên làm kinh động đến Tiểu Thất, khiến em ý bị động thai thì không tốt.”
Tư Y Cẩm nghe xong, cảm thấy cũng có lý.
Việc quan trọng nhất bây giờ là cái thai trong bụng Thẩm Thất.
Nhất định không thể để xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.
Vì vậy, Tư Y Cẩm đã lặng lẽ đồng ý việc này.
Ánh mắt Thẩm Tứ lóe lên một chút tính toán, anh giả vờ rất lăn tăn nói: “Y Cẩm, thật sự anh không có ý liên lụy đến em đâu.”
Tư Y Cẩm lại thấy không nên nói gì nữa: “Anh không sao là được rồi.
Không phải anh muốn nói chuyện quá khứ cho em nghe sao?”
Có chuyện để nói, cũng còn hơn cứ ngại ngùng như vậy, úp người vào nhau rồi trợn tròn mắt nhìn nhau.
Tư Y Cẩm giờ không dám nhúc nhích nữa, cô cứ nhúc nhích là Thẩm Tứ lập tức lại kêu đau, cô không phải bác sỹ, nên không có cách điều trị cho Thẩm Tứ.
Đành cứ thế chờ Tư Nhiên quay về.
Nụ cười của Thẩm Tứ sâu thêm mấy phần, anh nói nhỏ: “Được, vậy anh sẽ kể cho em nghe chuyện hồi nhỏ của anh.”
Tư Y Cẩm gật đầu.
“Anh đứng thứ tư trong gia đình, theo thứ tự sắp xếp Thẩm gia nhà anh, vì vậy anh tên Thẩm Tứ.
Thẩm gia nhà anh có một hiện tượng rất kỳ lạ, đó chính là nam đinh rất vượng, con gái rất ít.
Từ đời ông nội anh đã như vậy rồi.
Anh nhớ bố từng nói, trước đây bố còn một bà cô, nhưng bà sống đến năm tuổi thì mất, từ đó trở đi đời của ông nội không sinh thêm được một đứa con gái nào nữa.”
Tư Y Cẩm gật đầu tỏ ra mình biết việc này, Thẩm gia thật sự là một đống đàn ông, con gái thì hiếm như bảo bối vậy.
“Đến đời bố anh, cũng chỉ có duy nhất cô Tử Dao một đứa con gái.
Vì vậy bà nội ông nội, bố anh và các chú các bác chiều cô như điên.
Vì vậy, trong tình hình tương đối khốc liệt của những năm đó, cô vẫn được ra nước ngoài du học, rồi trở thành nhà văn, họa sỹ được ưa chuộng.
Sau đó cô quen được chú, rời bỏ gia đình rời bỏ công việc theo chú đi xa ngàn dặm.
Lúc đó cả nhà đều phản đối, nhưng cô vì chạy theo tình yêu, không màng tất cả đã lựa chọn chống lại gia đình, cũng phải theo người đàn ông đó đi.”
“Rồi sau đó, chính là lúc chính sách kế hoạch sinh sản của nước ta bắt đầu, vì vậy đến đời bố anh chỉ được phép sinh một con.
Các thể hệ Thẩm gia nhà anh đều ủng hộ chính sách nhà nước, vì vậy bác cả chỉ sinh một mình anh cả, anh hai anh ba cũng đều là con một, rồi đến anh cũng là con một.
Nhưng cô lại khác, cô sinh được một trai một gái, cuối cùng cũng phá vỡ được thường quy nhà anh.”
“Từ lúc anh còn rất nhỏ, bà nội đã luôn mồm lẩm bẩm chú Năm nhất định phải sinh một cô con gái.
Lúc thím Năm mang bầu, bà nội đã chuẩn bị một đống đồ dùng của con gái, bà một lòng tâm tư muốn có đứa cháu gái.
Kết quả, Tiểu Ngũ ra đời, bà nội phải gọi là quá thất vọng!”
Tư Y Cẩm nghe đến đây không kìm nổi đã cười ồ lên.
Cô dường như có thể tưởng tượng ra biểu cảm lúc đó của Thẩm lão phu nhân.
“Tiểu Ngũ hết hy vọng rồi, bà nội lại gửi toàn bộ hy vọng lên người cô.
Nhưng đâu biết được, đứa con đầu lòng của cô cũng là con trai.” Nói đến đấy, Thẩm Tứ không kìm nổi, cười hà hà lên: “Bao nhiêu quà bà nội chuẩn bị cho cháu gái, đã cất kho bao nhiêu năm rồi, cuối cùng vẫn không tặng được.”
“Bây giờ thì sao, đã tặng được chưa?” Tư Y Cẩm bắt đầu thấy hứng thú.
“Tặng được rồi.
Chẳng phải có Tiểu Hà sao.” Thẩm Tứ trả lời: “Bảo bối của bà nội cất giấu mấy chục năm, đều cho Tiểu Hà