“Nếu em không muốn sinh con nữa, vậy chúng ta sẽ không sinh.” Thẩm Tứ đẩy mạnh tấn công: “Thẩm gia đã có người thừa kế rồi, con cháu Thẩm gia cũng không ít, thiếu anh cũng không sao.
Cuộc đời này của anh, chỉ muốn kết hôn với tình yêu, mà không phải kết hôn vì con cái.
Như vậy sẽ là không công bằng đối với người khác và cũng không công bằng và đứa bé.
Anh tin rằng, chúng ta có thể đến với nhau vì tình yêu.
Em làm được, anh cũng làm được.”
Ánh mắt Tư Y Cẩm rất phức tạp.
Cô là người, không phải là thần thánh.
Người chứ đâu phải hoa cỏ, sao lại không có tình cảm chứ?
Thẩm Tứ tốt với mình, Tư Y Cẩm đều nhìn thấy rất rõ, rất rõ ràng.
Những quan niệm của thế tục, chính là lý do cô từ chối Thẩm Tứ.
Tình yêu có thể từ chối, nhưng trái tim, không thể chối từ được.
Ngay tại thời điểm này Tư Y Cẩm không thể không thừa nhận, cô thật sự đã có tình cảm với Thẩm Tứ.
Bất luận là sự giúp đỡ trước đây, hay là những lời tỏ tình ngay lúc này, người đàn ông tên Thẩm Tứ đã có một vị trí nhất định trong lòng cô.
Thẩm Tứ đưa tay lên, anh vuốt nhẹ lên má Tư Y Cẩm, nói với cô cực kỳ nghiêm túc: “Sự lo lắng của em anh hiểu, anh không phải là trẻ con, anh có khả năng xử lý tất cả mọi việc.
Y Cẩm, hãy tin anh.
Bất luận có khó khăn đến mấy, anh cũng có thể khắc phục được.
Chỉ cần em hãy cho anh một ánh mắt kiên định, dù có khổ đến mấy, vất vả đến mấy, anh cũng gánh vác được.
Anh là đàn ông, anh có trách nhiệm và nghĩa vụ, và anh cũng có khả năng bảo vệ em và con.
Bởi vì, anh yêu hai mẹ con!”
Những lời nói này, như một tảng đá khổng lồ, lập tức đập mạnh vào đúng nơi yếu mềm nhất trong trái tim Tư Y Cẩm, hóa giải hết toàn bộ trang bị của cô.
Sao lại có thể không động lòng được chứ?
Sao lại có thể không rung động được chứ?
Cô cũng là con người bình thường thôi mà!
Ánh mắt Tư Y Cẩm cứ thế ngẩn ngơ nhìn Thẩm Tứ, rất lâu sau vẫn không nói lên lời.
Thẩm Tứ đưa hai tay ra đỡ lấy mặt Tư Y Cẩm, anh hơi cúi đầu hôn lên cô.
Lần này, Tư Y Cẩm không hề tránh ra.
Cô cứ như vậy ngơ ngác nằm úp trên lồng ngực Thẩm Tứ, mặc cho Thẩm Tứ cứ thế dịu dàng hôn lấy cô.
Động tác của Thẩm Tứ rất nhẹ nhàng rất mềm mại, như sợ làm tổn thương hay làm đau cô, từng chút một biến những tình cảm yêu thương của anh thành nhiệt độ, truyền sang cho Tư Y Cẩm.
Nụ hôn này không duy trì quá lâu, Thẩm Tứ đã buông Tư Y Cẩm ra.
“Xem, em đối với anh không phải là không có cảm giác đâu, có đúng không?” Ánh mắt của Thẩm Tứ càng lúc càng trở nên trong trẻo và nghiêm túc: “Lần này em không đẩy anh ra, anh biết, thật ra em cũng thích anh đúng không, trong lòng em có anh đấy, có phải không?”
Tư Y Cẩm vừa định lùi lại theo bản năng, lần này Thẩm Tứ không cho cô cơ hội trốn tránh nữa, anh lại một lần nữa nắm lấy cổ tay Tư Y Cẩm, rồi nói: “Y Cẩm, tại sao em không cho mình một cơ hội chứ? Em thất bại một lần, không có nghĩa tương lai của em đều là thất bại! Có anh ở đây, anh sẽ không để em thất bại.
Nếu em đồng ý giao cả cuộc đời em cho anh, anh sẵn sàng dốc hết tình cảm của cuộc đời mình yêu thương em.
Em là lời hứa mãi mãi không bao giờ thay đổi của anh.”
Tư Y Cẩm vừa định mở lời, Thẩm Tứ lập tức lại nói: “Em đừng có nói với anh, điều kiện của anh tốt như vậy có thể đi tìm cô gái tốt hơn, những cô gái đó không phải là em, vì vậy anh không thích.
Người anh thích, chỉ có Tư Y Cẩm em mà thôi! Anh biết điều kiện của mình không kém, cũng giống như anh đi siêu thị chọn một cái bánh bao vậy, có rất nhiều cái banh bao cho anh lựa chọn, nhưng anh chỉ chọn duy nhất một cái đó chính là em, bởi vì anh biết rằng, anh thích vị này của em, và sẽ ăn mãi không chán.
Những vị khác tuy cũng rất ngon, cũng rất bắt mắt, nhưng anh lại không thích, ngửi một cái cũng không muốn, huống hồ là ăn? Cho nên, Tình yêu cũng như vậy, không có nhiều điều kiện đến thế, cũng không có nhiều tại sao đến thế, thích là thích thôi, yêu thì yêu thôi, không hề có một chút liên quan gì đến những điều kiện đó.”
Quả nhiên Tư Y Cẩm không nói một lời nào.
Thẩm Tứ tiếp tục nói: “Chúng ta đều là người hơn ba mươi tuổi rồi, nói thật lòng, những thời gian tươi đẹp còn lại của chúng ta không nhiều nữa.
Những năm tháng còn lại, sẽ sống như thế nào, tại sao không dũng cảm một lần, tin tưởng chính bản thân mình một lần, tràn đầy dũng khí lao lên? Không đi thử, sao có thể biết chúng ta bên nhau không hạnh phúc