Chú An có chút xấu hổ, tuổi của mình và Cố Lôi Đình cộng lại cũng gần một trăm năm mươi tuổi, già hết rồi mà lại không đứng đắn đi thảo luận chuyện riêng tư của bọn nhỏ.
Ông ho khan hai tiếng, tôn kính nói: "Ông cụ, không biết ông nói ân ái là cái gì? Tình cảm của cậu chủ và cô Hứa không có vấn đề gì, hai người tôn trọng nhau, ở chung vô cùng hòa hợp.”
"Ông biết tôi không hỏi cái này mà!"
"À.
Cô Hứa còn nhỏ tuổi, cậu chủ vẫn luôn nhường nhịn cô ấy.
Về phần loại chuyện này, tôi cũng không tiện khẳng định bậy bạ.
Ông cụ vừa nghe lời này liền hiểu là không phát sinh cái gì.
"Không phải đêm đó tôi đã sắp xếp rồi sao? Tại sao lại không thành công?”
Cố Lôi Đình nhắc đến lần gặp mặt đầu tiên của Cố Hàn Châu và Hứa Ý Noãn, ông đã đánh đổi một cái giá để đem vợ về cho anh, bảo anh dẫn về không phải để nhìn, mà là ăn!
Hứa Ý Noãn còn nhỏ, nhưng tuổi của Cố Hàn Châu không còn nhỏ.
Vợ càng nhỏ thì càng phải nhanh chóng chiếm lấy chứ!
"Khụ khụ.
Cái này, tôi cũng không biết.”
Chú An ho khan hai tiếng, mặt già đỏ lên: "Ông chủ, chúng ta thảo luận cái này hình như có chút không ổn lắm?”
"Bên ngoài nói phương diện kia của con tôi không được, bởi vì chuyện hủy dung mà tạo thành tâm lý tự ti.
Có phải là thật không?”
Chú An nghe nói như vậy, hơi nghẹn ở cổ họng, nửa ngày không phun ra được một chữ.
Ông nghẹn đến mặt đỏ tai hồng, liên tục xua tay, muốn nói cho ông cụ biết mọi chuyện không phải như ông ấy nghĩ đâu.
Nhưng Cố Lôi Đình thấy chú An kích động như thế, thậm chí còn đỏ mặt, giống như rất khó có thể mở miệng.
Trái tim ông lộp bộp một cái, cả người như suy sụp: "Không nghĩ tới tin đồn lại là thật, con trai Cố Lôi Đình của tôi thế nhưng...!Mời bác sĩ giỏi nhất cho tôi, dọn những loại thuốc phòng ăn kia, ngàn vạn lần đừng để nó biết, miễn thằng