Hứa Ý Noãn cảm thấy đáng tiếc thay Cố Hàn Châu, cô cũng không biết mình đã nhìn thấy thứ không nên nhìn, có bị đau mắt hột hay không.
Cố Hàn Châu lau người, mặc quần áo, nói: "Em có thể quay lại, tôi mặc xong rồi.
”
Lúc này Hứa Ý Noãn mới xoay người lại, khi thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề thì không khỏi thở phào.
Cô nhanh chóng rửa mặt rồi vội vàng cùng anh đi xuống ăn điểm tâm.
Ông cụ đã ngồi trước bàn ăn, ông ấy vừa nhìn thấy Cố Hàn Châu thì câu đầu tiên chính là: "Lão tam, sắc mặt của con không tốt lắm, tối hôm qua không ngủ ngon à?”
Hứa Ý Noãn lúc này mới chú ý tới sắc mặt Cố Hàn Châu, có quầng thâm, thậm chí trong mắt còn có tơ máu.
Tối qua anh không ngủ được sao?
Cố Hàn Châu thản nhiên nói: "Không có gì, do nằm mơ thôi.
”
Lời này căn bản không lừa được ông cụ, sợ là tối hôm qua chỉ có thể nhìn không thể ăn, nên trong lòng bị nghẹn.
Đứa nhỏ này, tuổi còn trẻ, dáng người cao lớn, thế nào lại có bệnh thầm kín chứ?
Lúc ra khỏi cửa, ông cụ dặn dò hai người buổi tối về sớm, cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm.
Bọn họ vừa đi, ông cụ lập tức gọi chú An tới, chú An lâp tức cảm thấy đau đầu.
Sau khi nghe xong kế hoạch của Cố Lôi Đình, da đầu ông càng cảm thấy tê dại.
"Ông chủ, như vậy sẽ không ổn đâu, cậu chủ mà biết sẽ rất tức giận đấy.
"
"Tôi là bố nó, nó tức giận cái gì, tôi cũng là suy nghĩ vì hạnh phúc của nó.
Ông cứ làm theo lời tôi nói, không được nói cho lão tam, bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây.
”
Chú An nghe vậy trong lòng run lên, trên cùng chiến tuyến với ông cụ, là chuyện vô cùng khủng bố.
! !
Buổi tối hai người cùng nhau trở về, ông cụ đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn.
Hứa Ý Noãn vừa vào phòng ăn liền nhìn thấy trước mỗi chỗ ngồi đều có một phần cơm một phần canh.
Lúc cô chuẩn bị ngồi xuống thì lại bị ông cụ ngăn cản.
“Vị trí này là của lão tam, con ngồi bên cạnh ta, ta muốn nói chuyện với con một chút!”
"Vâng ạ.
"
Hứa Ý Noãn không nghĩ nhiều, ngồi bên cạnh ông cụ, để lại vị trí bên cạnh mình cho Cố Hàn Châu.
Một bữa cơm ăn coi như ấm áp, vừa ăn xong, ông cụ