Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Anh vốn định dạy dỗ cô thêm một lúc, cho dù không thừa nhận cũng không sao, dù gì cũng không phải chuyện lớn, nào ngờ cô lại nhanh chóng thừa nhận, không chút giấu diếm.
Khương Nghiêu Xuyên có phần bất ngờ, anh cụp mắt, khóe môi mím lại, trong đầu chỉ nhớ tới da thịt tuyết trắng của cô, nhất thời không quên đi được.
Một lúc lâu sau, anh mới hỏi tiếp, “Vì sao lại tắt công tắc điện?”
Hoắc Nhiễm nhìn nhìn, muốn bịa đại ra lý do gì đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra cớ gì hay.
“Nếu em nói em chỉ muốn tới phòng của anh, anh có tin không?” Dù sao Hoắc Nhiễm vẫn là con gái, nhỏ giọng hỏi anh, có phần thấp thỏm.
Khương Nghiêu Xuyên sửng sốt vài giây.
“Giờ vẫn còn sớm, em muốn rời giường hay tiếp tục ngủ thêm một lúc nữa?” Anh không trả lời vấn đề của cô, hiển nhiên là không muốn so đo. Trong thâm tâm anh, cô vẫn còn nhỏ, khó trách khỏi sẽ làm sai, chỉ cần sau này không tiếp tục tái phạm là được.
“Nếu em ngủ tiếp…anh có ngủ ở đây nữa không?” Hoắc Nhiễm cẩn thận dò hỏi.
Khương Nghiêu Xuyên nhíu mày nhìn cô, ánh mắt đã nói lên tất cả.
“Em vẫn nên rời giường thì hơn.” Hoắc Nhiễm mếu máo nói, xốc chăn lên, chậm chạp ngồi dậy. Cô mặc váy ngủ, xỏ hai chân vào đôi dép nhung ấm áp, vô tình lộ ra đôi chân thẳng tắp, khiến người xem mơ màng.
Ánh mắt Khương Nghiêu Xuyên trầm xuống, quay đầu không nhìn cô.
“Lần sau không được làm trò này nữa.” Anh nghiêm giọng nói, không muốn náo loạn như tối qua, dù gì cô cũng không phải đứa nhỏ.
Hoắc Nhiễm cúi đầu không nói, hiển nhiên là rất không muốn đồng ý.
“Cô chú đâu?” Hoắc Nhiễm đang chuẩn bị ra khỏi phòng, đột nhiên nhớ tới.
“Họ vừa mới về nhà.”
Lúc Khương Nghiêu Xuyên xuống tầng xem công tắc điện, vừa hay bố mẹ anh về nhà, hỏi tại sao anh chưa ngủ, lại hỏi Hoắc Nhiễm đang làm gì.
“Anh nói em đang ngủ trong phòng em.” Khương Nghiêu Xuyên đặc biệt cường điệu ba chữ ‘trong phòng em’.
Hoắc Nhiễm thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Em đi chuẩn bị bữa sáng.”
Thấy Hoắc Nhiễm rời đi, Khương Nghiêu Xuyên vẫn đứng tại chỗ, quay đầu nhìn giường của mình, thấy giường chiếu lộn xộn, chiếc chăn phồng lên như ngọn núi nhỏ, nhớ tới đêm qua Hoắc Nhiễm nói sợ hãi, nằm trong lồng ngực anh, ban đầu anh còn tỉnh táo, không biết vì sao cũng thiếp đi, tuy rằng ba, bốn tiếng sau đã tỉnh.
Khương Nghiêu Xuyên nhắm mắt, lấy tay xoa huyệt thái dương, cảm giác đau đầu khó chịu, trái tim đập thình thịch, không thể bình tĩnh được như trước.
Một lúc sau mới dịu đi.
. . .
Hai ngày sau, Hoắc Nhiễm không có cơ hội gặp lại Khương Nghiêu Xuyên.
Gần đến cuối kỳ, ở trường lẫn tòa soạn đều rất bận, suốt hai ngày nay cô đều phải ra ngoài thực tập, tận tối khuya mới về nhà. Dù sao một tuần trước được nghỉ, hiện tại bận rộn một chút, Hoắc Nhiễm miễn cưỡng có thể chịu đựng được.
Nhưng mỗi tối quay về nhà, nhìn thấy phòng Khương Nghiêu Xuyên đóng kín cửa, không biết anh đã ngủ hay chưa, cô không dám quấy rầy.
Thật may mắn, hôm nay Hoắc Nhiễm đã có thể tan làm đúng giờ. Thành Tranh có việc bận, xin nghỉ hôm nay, lúc tan ca, chỉ có Hoắc Nhiễm và Du Ti Du.
“Chắc là do hai ngày nay bận bịu, mình cảm thấy hơi đau đầu. Trời mưa lớn, trúng gió lại càng thấy đau hơn.” Hoắc Nhiễm xoa huyệt thái dương, đứng trước cửa toàn soạn, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì.
“Trời có mưa đá thì cậu cũng phải ra ngoài.” Du Ti Du không quen nhìn cô than thở, trực tiếp kéo người ra ngoài, “Mau nhanh lên, trời sắp tối rồi.”
“Đừng có kéo, mình tự đi được.” Hoắc Nhiễm không thích đi cùng Du Ti Du, anh ấy là người nôn nóng, nói chuyện cũng rất đáng ghét.
Hai người đưa đẩy trước cửa tòa soạn, Hoắc Nhiễm ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy xe của Khương Nghiêu Xuyên đỗ bên ngoài. Bên ngoài mưa rơi lất phất, anh đứng cạnh xe, cũng không mở ô, cứ thế nghiêm người đứng thẳng, tựa như một bóng ma.
Hoắc Nhiễm vừa nhìn thấy anh, ngừng đùa giỡn, bước chân cũng đình trệ.
“Gì đấy?” Du Ti Du thấy cô đột nhiên ngừng lại, nghi ngờ hỏi một câu.
Hoắc Nhiễm nuốt nước miếng, không nói chuyện, có hơi căng thẳng.
Giây phút Hoắc Nhiễm sững sờ, Khương Nghiêu Xuyên đã nhìn thấy cô, trực tiếp đi tới.
“Anh… sao anh lại tới đây?” Hoắc Nhiễm ấp úng hỏi.
“Mẹ bảo anh mang em tới bệnh viện.” Khương Nghiêu Xuyên nhìn cô, ánh mắt lướt qua Du Ti Du, dừng một lúc, lại nhìn Hoắc Nhiễm.
“Bệnh viện?” Hoắc Nhiễm sợ hãi, ánh mắt trừng lớn.
“Kiểm tra.” Khương Nghiêu Xuyên nhìn bả vai của cô.
“À.” Hoắc Nhiễm hiểu ra, thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng cười, “Bả vai của em… Không cần đâu, em đi cùng cậu ấy.” Hoắc Nhiễm kéo Du Ti Du, đứng sát cạnh anh ấy, bàn tay phía sau kéo kéo quần áo anh ấy.
Du Ti Du còn đang hóng hớt, đột nhiên bị Hoắc Nhiễm lôi kéo, anh ấy hơi khó hiểu, nhưng đột nhiên hiểu ra gì đó, xun xoe nói: “Đúng, đúng, em dẫn cậu ấy đi. Em rất quen thuộc với bệnh viện, lần nào cũng là em đi cùng cậu ấy.”
Khương Nghiêu Xuyên nhìn Du Ti Du, thấy hai người đứng sát cạnh nhau, ánh mắt sắc bén hơn vài phần.
“Cậu là?”
“Bạn đại học, đồng thời cũng là đồng nghiệp, bạn tốt của em.” Hoắc Nhiễm hơi căng thẳng, nói xong thì mím môi,