Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Ở trường đại học, Hoắc Nhiễm và Thành Tranh là bạn cùng phòng, quan hệ của hai người rất tốt, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Du Ti Du là bạn học cùng khoa của hai người, ba người họ thường xuyên cùng nhau đi học, làm việc hoặc tham gia các hoạt động ngoại khóa,…
Chuyện Hoắc Nhiễm đi khám chỉ có mình Thành Tranh biết, trước kia mỗi lần tới chỗ bác sĩ Bạch, đều là Thành Tranh đi cùng cô. Nào ngờ có một lần, đi bệnh viện vô tình gặp Du Ti Du, anh ấy hỏi cô làm sao, Hoắc Nhiễm nghĩ không có việc gì phải giấu, liền kể cho anh nghe.
Chuyện này chỉ có ba người họ biết.
Bởi vì đã lâu chưa khám, hôm nay bác sĩ Bạch gọi điện tới, cưỡng chế Hoắc Nhiễm phải tới chỗ ông. Đáng lẽ ra tan tầm sẽ cùng Du Ti Du đi, nào ngờ lại gặp Khương Nghiêu Xuyên trước cửa công ty, còn nói muốn dẫn cô đi khám.
Nghe anh nói vậy, Hoắc Nhiễm liền luống cuống.
Hôm nay cô tới chỗ bác sĩ Bạch, nếu để Khương Nghiêu Xuyên đi cùng, chỉ sợ anh phát hiện ra gì đó, cô hoảng loạn không biết làm sao.
“Người vừa rồi là anh Khương? Sao cậu không nói cho anh ta?” Du Ti Du quan tâm hỏi, cho dù anh ấy là người cà lơ phất phơ, nhưng thấy Hoắc Nhiễm bị bệnh, cũng đau lòng thay cô.
“Anh ấy biết mặt tốt của mình là được rồi, những chuyện khác không cần quan tâm.” Hoắc Nhiễm gằn từng tiếng, tròng mắt tối tăm, dáng vẻ cô đơn.
. . .
Du Ti Du đưa Hoắc Nhiễm về nhà. Lúc ở trên xe, cô vẫn còn cau mày, vậy mà lúc xuống xe, cô đã tươi cười rạng rỡ.
“Mai gặp lại.” Hoắc Nhiễm vẫy tay, nói đùa với Du Ti Du, “Xe của bạn học Du không tồi, nếu không ngày mai lại đèo mình được không?”
“Cậu nằm mơ đi.” Du Ti Du cười lạnh, hừ một tiếng, lái xe rời đi.
Hoắc Nhiễm không vui, thở phì phì. Vừa quay đầu, đột nhiên thấy Khương Nghiêu Xuyên đứng trước cửa.
Hoắc Nhiễm sửng sốt, nhưng lập tức vui vẻ tiến lên, vừa định mở miệng, Khương Nghiêu Xuyên đã xoay người đi vào, còn nhân tiện đóng cửa.
Hoắc Nhiễm cứng người, vừa rồi rõ ràng Khương Nghiêu Xuyên thấy cô mà? Sao bây giờ lại làm như không thấy, còn cố ý đi vào?
Hoắc Nhiễm cảm thấy nghi hoặc, nhưng không hiểu sao lại thế này, chép chép miệng, cô yên lặng đi tới cửa. Mở cửa ra, cô thấy anh đang đứng ở tầng hai.
Hoắc Nhiễm khó hiểu.
Cô đứng tại chỗ suy nghĩ, cảm thấy vô cùng kỳ lạ, rõ ràng muốn nói gì đó, nhưng lại nghĩ mãi không ra. Cô đành bỏ túi xuống, cởi áo khoác, ngọt ngào gọi “Cô”, trực tiếp đi vào phòng bếp.
Hôm nay chú không ở nhà, chỉ có cô ở trong phòng bếp, Hoắc Nhiễm rất quen thuộc, sắn tay giúp đỡ.
“Nghiêu Xuyên đâu?” Đào Mẫn nghiêng người nhìn ra ngoài, nhưng không thấy ai ở phòng khách.
“Trên tầng.” Hoắc Nhiễm vừa bóc tỏi vừa trả lời.
“Bảo nó mang con đi kiểm tra, nó lại một mình trở về, vừa rồi bảo nó đi mua đồ hộ cô, giờ lại không thấy bóng người.” Đào Mẫn thở dài, không nhịn được mà mắng con trai mình, “Lúc không ở nhà thì nhớ nhung, giờ ở nhà rồi mới thấy nó thật phiền.”
“Là con muốn đi một mình, không liên quan tới anh ấy.” Hoắc Nhiễm giải thích thay anh, liên tục lắc đầu, sợ Đào Mẫn hiểu nhầm Khương Nghiêu Xuyên.
“Con chỉ biết bênh nó thôi.” Đào Mẫn cười, cúi đầu rửa rau, tóc mai rủ xuống, trông bà vô cùng xinh đẹp dịu dàng.
Đào Mẫn biết Hoắc Nhiễm che chở Khương Nghiêu Xuyên, không chấp nhận người khác nói xấu anh.
“Đúng rồi, hôm nay Dịch Dịch nói với cô, nhà nó tổ chức party ăn mừng giao thừa, mời con và Nghiêu Xuyên tới chơi.” Hôm nay Đào Mẫn ra ngoài, vừa hay gặp Chung Dịch Dịch, con bé liền đề cập tới chuyện này, còn liên tục dặn dò, nhất định họ phải tới.
“Anh có đi không?” Hoắc Nhiễm nghi hoặc.
Chung Dịch Dịch thích náo nhiệt, ngày lễ Tết đều mời bạn bè tới tụ hội, không đi ra ngoài thì cũng ở nhà tổ chức party. Trước kia cô ấy mời Hoắc Nhiễm, Hoắc Nhiễm đều đi, bởi vì Chung Dịch Dịch là bạn tốt của cô. Lần này mời Khương Nghiêu Xuyên, cô cảm giác có gì đó là lạ, nhưng ngẫm lại, nhà họ Chung và nhà họ Khương có quan hệ tốt, chắc Chung Dịch Dịch cũng quen Khương Nghiêu Xuyên, không chừng hai người họ còn là bạn xã giao.
“Chắc nó không đi đâu.” Không ai hiểu con bằng mẹ, Đào Mẫn nói như vậy là hết sức chắc chắn.
“Nhiễm Nhiễm, con thử khuyên nó xem, để nó tham gia nhiều sự kiện hơn, bố nó cũng đỡ tức giận, ông ấy còn đang trông mong nó kế thừa gia