Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Lúc đi ra ngoài, Khương Nghiêu Xuyên kéo tay Hoắc Nhiễm. Hoắc Nhiễm không để ý, cô đang liên hệ với bên kia để chuẩn bị phỏng vấn, đến khi tới nơi, xuống xe rồi, Khương Nghiêu Xuyên vẫn còn nắm tay cô.
Hoắc Nhiễm cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhìn anh, ý bảo cô phải đi.
“Anh đã nói sẽ bảo vệ em, thì sẽ bảo vệ em.” Khương Nghiêu Xuyên cầm tay cô, sau đó kéo về phía trước, hai người cùng đi tới trường học.
Hiện tại trường học đang nghỉ đông, cổng lớn đóng chặt, chỉ có cổng nhỏ hé mở, bên trong có người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ.
Hoắc Nhiễm hít sâu một hơi, nở nụ cười mỉm.
“Bác cho cháu hỏi, hiện tại trong trường có ai không ạ?” Hoắc Nhiễm gõ cửa, nhẹ nhàng hỏi.
Bác bảo vệ đang xem TV, mắt không rời khỏi màn hình, nhanh chóng trả lời, “Đang nghỉ đông, đương nhiên không có ai.”
“Hai ngày trước trường học xảy ra chuyện gì đó đúng không ạ?” Hoắc Nhiễm hỏi tiếp.
Hoắc Nhiễm vừa hỏi xong, bác bảo vệ sửng sốt, quay đầu cảnh giác nhìn cô. Tuy đây không phải chuyện gì lớn, nhưng cấp trên vừa mới ra lệnh, tuyệt đối không được nói lung tung ra bên ngoài, dù sao cũng không phải chuyện gì hay.
“Liên quan gì tới cô.”
“Trước cháu là học sinh ở đây.” Hoắc Nhiễm thu lại nụ cười, buồn rầu nói: “Mới được nghỉ đông, về nhà liền nghe tin có thầy giáo tự tử. Cháu rất sợ hãi, nếu đây là giáo viên của cháu, cháu….”
Hoắc Nhiễm nói xong, hít mũi, giống như sắp khóc tới nơi.
Cô gái nhỏ lễ phép ngoan ngoãn, khiến người ta cảm giác dễ gần, hơn nữa còn sắp khóc, bác bảo vệ bỗng nhớ tới cô con gái của mình, cũng không kịp nghĩ gì, vội nói: “Yên tâm, chỉ uống mấy viên thuốc ngủ, hiện tại đang nằm ở bệnh viện, đã qua cơn nguy kịch.” Bác bảo vệ khoát tay, trấn an cô, “Có phải giáo viên của cô hay không thì tôi không biết, nhưng cô cứ yên tâm, ông ấy không sao.”
Hoắc Nhiễm nghe vậy, vốn đang muốn khóc liền ngừng lại.
“Không sao thì tốt.”
. . .
Hoắc Nhiễm ra khỏi trường học, nhanh chóng tới bệnh viện, vào đó hơn một tiếng, lúc lên xe liền điên cuồng viết bản thảo. Sương mù trước mặt tiêu tan, Hoắc Nhiễm như thấy ánh mặt trời, trái tim thư thái hơn không ít.
Lúc trước ồn ào tới cục cảnh sát, cô bé kia sợ hãi, liền học theo lời người lớn, nói rằng mình bị giáo viên đánh, hơn nữa mấy đứa nhỏ khác cũng thấy cô bé đi vào văn phòng, đóng chặt cửa, phải hơn hai mươi phút mới đi ra.
Lời đồn cứ như vậy truyền tới truyền lui, vốn ban đầu nói là ngược đãi, sau lại thành xâm hại, cuối cùng trong trường đồn ầm hết lên, nói vị giáo viên chủ nhiệm lớp hai là một tên biến thái.
Lời đồn vô cùng đáng sợ, không chỉ lan truyền trong trường, ngay cả người xung quanh cũng biết. Bọn nhóc nhìn thấy thầy giáo liền tránh xa, thậm chí có phụ huynh phản ánh, nói nên sa thải thầy giáo kia, bằng không sẽ không cho con mình học ở đây. Cứ nói qua nói lại như vậy, ngay cả hiệu trưởng cũng tìm ông nói chuyện, bảo ông nên nghỉ ngơi một thời gian.
Làm giáo viên suốt hai mươi năm, vẫn luôn coi trọng sự nghiệp trồng người, nay lại đột nhiên bị hắt bát nước bẩn, là ai cũng không thể chịu nổi. Cho nên ngày hôm đó có người tới phàn nàn, rốt cuộc ông cũng không thể chịu nổi nữa, nuốt hơn mười viên thuốc ngủ. May mắn phát hiện kịp thời, nhanh chóng tới bệnh viên cấp cứu, sau khi rửa ruột, đã không còn gì đáng ngại.
Nhưng thực chất mọi chuyện không phải như vậy.
Cô bé kia tự mình nghịch ngợm bị thương, sợ bị mắng, liền học theo lời người lớn, sau này cảnh sát tự mình tra hỏi, cô bé đã khai hết mọi chuyện, nhưng lúc này đã không còn phóng viên đưa tin.
Sức lực của một người luôn rất nhỏ bé, cho dù có muốn minh oan, lời đồn vẫn như măng mọc sau mưa, thật sự bất lực. Cho dù trong mắt mọi người đây chỉ là chuyện nhỏ, không còn hứng thú theo dõi tiếp, nhưng vẫn sẽ bị phóng viên như bọn họ xào xáo lại.
Hoắc Nhiễm vẫn kiên trì, cô không thể đánh mất tâm nguyện thuở ban đầu của mình.
Rốt cuộc cũng viết xong bản thảo, Hoắc Nhiễm thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ sau này có như thế nào, cô vẫn muốn làm một chút gì đó, thứ cô muốn mọi người thấy, chính là chân tướng.
Vừa hay xe cũng dừng lại, Hoắc Nhiễm tưởng đã về nhà, nhưng ngẩng đầu, phát hiện có điều gì đó không đúng. Nơi này trông rất xa lạ, giống như vùng ngoại ô, Hoắc Nhiễm chưa từng tới đây.
Cô nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn Khương Nghiêu Xuyên.
“Đi, mang em đi chơi.”
Đây là vùng ngoại ô, bên ngoài có hàng rào, trông to lớn trang nghiêm, hoàn toàn không thấy rõ cảnh tượng bên trong. Dọc đường trồng hàng cây xanh, nhưng vì đang là mùa đông, cây cối vàng khô, có vài cây đã rụng lá, cành cây khô quắt.
Khương Nghiêu Xuyên mang Hoắc Nhiễm đi vào, kéo cô theo sau mình, một bước nhỏ cũng không rời.
Hoắc Nhiễm tò mò đánh giá, chắc đây là khu căn cứ nào đó, bên trong có vài tòa nhà đơn sơ, phía sau chính là dãy núi lớn, còn có không ít dụng cụ huấn luyện.
Khương Nghiêu Xuyên đến trước cửa phòng liền dừng lại, anh sờ đầu Hoắc Nhiễm, dặn dò, “Ngoan ngoãn ở đây chờ anh, một lúc sau anh sẽ ra.”
. . .
Đội trưởng Khương là huấn luyện viên hướng dẫn, vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt quân luật, nhưng đây là lần đầu tiên anh lợi dụng chức vụ.
“May là hôm nay không phải ngày tập huấn, nếu