Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Hoắc Nhiễm được anh ôm vào lòng, một tay anh ôm chặt thắt lưng cô, một tay quàng qua cổ cô, vây chặt cô trong lồng ngực mình, làm như vậy để cô không bị ngã đau.
Hoắc Nhiễm hốt hoảng, lúc nhận ra, cô đã nằm xuống, không cảm giác đau đớn gì mấy. Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đang muốn bò dậy khỏi người Khương Nghiêu Xuyên, đột nhiên cảm giác đụng phải thứ gì đó cộm cộm.
Hoắc Nhiễm giật mình, lúc này mới phản ứng lại, vẻ mặt kỳ quái. Cô có hơi kích động, muốn coi như không biết gì, sốt ruột đứng dậy, nhưng mà vừa rồi tay đụng phải thứ gì đó, lúc này cọ vào, chạm tới miệng vết thương.
Đau quá!
Rốt cuộc vừa rồi đụng phải cái gì? Sao lại đau đến mức vậy?
Hoắc Nhiễm đè nén tâm tình, cảm giác có gì đó không thích hợp, hình như cô đang ngồi lên thứ gì đó, thứ đó vốn cứng rắn, nay lại mềm nhũn không nhúc nhích, cô trợn tròn mắt, mở to miệng, vẻ mặt áy náy xấu hổ.
Hai người, bốn con mắt nhìn nhau, không khí xung quanh như ngừng lại.
Hoắc Nhiễm nuốt nước miếng, một lúc sau mới mở miệng, phá vỡ không khí yên tĩnh.
“Có khi nào… sau này không dùng được không….” Thứ đầu tiên cô nghĩ tới là chuyện này. Nếu thật sự vì cô mà thương tổn gì đó… Hoắc Nhiễm vẫn còn muốn dùng đấy.
Cô vừa dứt lời, sắc mặt Khương Nghiêu Xuyên cực kỳ khó coi, anh nghiến chặt răng, cầm lấy tay Hoắc Nhiễm, kéo cô đứng dậy.
“Xin lỗi, xin lỗi anh, em không cố ý.” Hoắc Nhiễm đứng vững rồi, liền nhanh chóng giải thích với anh, vô cùng xấu hổ, tâm tình không yên.
“Có bị thương không?” Khương Nghiêu Xuyên làm như không nghe thấy lời cô nói, bình tĩnh hỏi.
“Không có.” Hoắc Nhiễm lắc đầu, rụt tay mình ra sau theo bản năng.
Khương Nghiêu Xuyên chú ý tới động tác của cô, anh liền túm tay cô, nhìn bàn tay rớm máu, không khỏi nhíu mày. Trên người anh có băng gạc, lập tức lấy ra, nhanh chóng quấn vài vòng cho Hoắc Nhiễm, động tác vô cùng dứt khoát.
“Hiện tại không tiện, chờ về rồi băng bó lại sau.”
Hoắc Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì thêm, chờ tới khi anh cất băng gạc rồi, định tiếp tục chạy tiếp, cô không nhịn được nhìn xuống phía dưới…
“Thật sự không sao chứ?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Hoắc Nhiễm!” Đột nhiên Khương Nghiêu Xuyên thấp giọng, cúi đầu nhìn cô, khiến Hoắc Nhiễm sợ tới mức không dám nói chuyện.
“Em thử nói thêm một câu nữa xem.” Giọng anh khàn khàn đáng sợ, còn cố tình lại gần cô, cắn nhẹ vành tai, giọng nói vang lên bên tai.
Lúc cô gái nhỏ ngã vào lòng anh, trong lòng có cơ thể mềm mại, anh không nhịn được mà có phản ứng, nào ngờ lúc sau… Đột nhiên bị đè như vậy, ai mà còn cương được.
Hoắc Nhiễm nhìn con ngươi sâu thẳm của anh, hơi thở nặng nề, ánh mắt sắc bén vây lấy cô, khoảng cách gần như vậy, cô không nhịn được mà đỏ mặt, trái tim đập “thình thịch”, xúc cảm vừa rồi vẫn còn đọng lại, khiến cả người cô xao động.
Cô nhếch môi, không dám nói gì nữa.
Khương Nghiêu Xuyên thẳng người, “Tiếp tục”.
. . .
Hai tiếng sau, Hoắc Nhiễm đã mệt đến mức không thể đi được nữa. Ngực cô như thít lại, trái tim đập thình thịch, không ngừng phẩy phẩy tay, muốn quạt gió cho mát hơn chút.
Lúc ra ngoài vẫn còn thấy lạnh, hiện tại lại thấy nóng, Hoắc Nhiễm cảm giác cổ họng như bị thiêu đốt, thật sự không thở nổi. Cô chạm vào cúc áo, muốn cởi ra cho mát, nào ngờ tay mới đụng vào, đã bị Khương Nghiêu Xuyên cản lại.
“Nghỉ ngơi một chút, mau lau mồ hôi, tránh để bị cảm.” Sau đó buông tay cô, không để cô có cơ hội chạm vào cúc áo mình nữa.
Khương Nghiêu Xuyên dẫn cô tới phòng nghỉ. Hoắc Nhiễm ngồi xuống, lập tức mở điện thoại, muốn đọc tin tức mới nhất. Khương Nghiêu Xuyên lấy khăn, giúp Hoắc Nhiễm lau bụi bẩn trên tay.
“WC ở đâu?” Hoắc Nhiễm đột nhiên hỏi.
Khương Nghiêu Xuyên chỉ hướng phía trước.
“Em lập tức quay lại ngay.” Hoắc Nhiễm nghịch ngợm từ nãy tới giờ, hiện tại có hơi ‘nghẹn’, lập tức chạy theo hướng Khương Nghiêu Xuyên chỉ.
Hoắc Nhiễm vừa mới đi, lúc sau có người đi vào uống nước.
“Đội trưởng Khương, không phải anh đang được nghỉ sao?”
Thạch Hướng Bắc giống Khương Nghiêu Xuyên, đều là huấn luyện viên, mấy ngày gần đây Khương Nghiêu Xuyên được nghỉ, cho nên Thạch Hướng Bắc thay anh huấn luyện. Hai người xêm xêm tuổi, thời gian nhập ngũ cũng không cách nhau là bao, hơn nữa từng tham gia vài nhiệm vụ chung, quan hệ không tồi.
“Hôm nay có việc.” Khương Nghiêu Xuyên trả lời.
Anh nói có việc, Thạch Hướng Bắc không hỏi nhiều, thở dài than vãn, “Dạo này trong nhà luôn bắt tôi phải cưới vợ, hại tôi chỉ dám ngủ ở doanh trại, không dám về nhà.” Đã qua tuổi ba mươi, bố mẹ vô cùng sốt ruột, chỉ sợ anh ấy mà về sẽ bị đánh chết.
“Cũng sắp tới Tết, tôi muốn trốn cũng không trốn được.”
Thạch Hướng Bắc nhắc tới chuyện này, thật sự hâm mộ Khương Nghiêu Xuyên, “Bố mẹ anh chắc không bắt ép anh nhỉ?”
Thạch Hướng Bắc cũng biết gia cảnh của Khương Nghiêu Xuyên, rõ ràng là đại thiếu gia, trong nhà có công ty lớn, nhưng lại tham gia quân ngũ, hăng hái chiến đấu. Nếu sau này không muốn tiếp tục, anh cũng có thể về nhà kế thừa gia nghiệp.
Thạch Hướng Bắc uống nước xong, đang