Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Ra khỏi phòng, hai má Hoắc Nhiễm đỏ bừng, cúi đầu đi theo Khương Nghiêu Xuyên, không nói lời nào. Mà đám binh lính đi tới, thấy Khương Nghiêu Xuyên, dừng lại cúi chào, “Chào đội trưởng Khương!”
Chào xong, bọn họ cũng không dừng lại, tiếp tục vác vật nặng chạy tiếp.
Hoắc Nhiễm nhìn thấy họ chạy, cửa sổ rộng như vậy, chỉ cần kiễng chân nhìn vào, lập tức có thể thấy rõ cảnh vật bên trong. Cô có hơi chột dạ, còn có phần ngượng ngùng.
“Hoắc Nhiễm, trước đây em không e dè như vậy.” Khương Nghiêu Xuyên cúi đầu nhìn cô, thấy cô đỏ mặt, quả thực là chuyện hiếm thấy. Dù sao ngay từ đầu cô đã không màng hình tượng mà nhào vào lòng anh, vẫn là cô gái nhỏ, thế mà dám trực tiếp leo lên giường anh.
Mặc kệ thế nào, cô gái nhỏ vẫn là cô gái nhỏ.
“Em cũng đâu mặt dày tới vậy.” Hoắc Nhiễm nhỏ giọng oán thầm.
Đứng từ đây có thể nhìn ra bên ngoài, lại vô tình thấy Thạch Hướng Bắc đang ở gần đây huấn luyện binh lính, anh ấy thấy Khương Nghiêu Xuyên, không nhịn được nhìn bên cạnh anh, dù gì anh ấy vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nhưng anh ấy mới chỉ nhìn thoáng qua, Khương Nghiêu Xuyên đã phát hiện, thản nhiên lườm anh ấy một cái, ý cảnh cáo rõ ràng.
Còn rất bảo vệ.
Thạch Hướng Bắc thu hồi ánh mắt, làm bộ như không biết gì, tùy ý nhìn sang chỗ khác.
“Đúng rồi, Tết năm nay anh được nghỉ phép đúng không?” Hoắc Nhiễm thấy giờ này rồi mà họ vẫn phải huấn luyện, có hơi lo lắng, sợ rằng lễ Tết anh không có thời gian.
Khương Nghiêu Xuyên gật đầu, “Đã năm năm chưa được nghỉ ngơi, chẳng lẽ còn không được nghỉ nhiều một chút?” Đương nhiên anh đang nói đùa, nhưng tình hình thực tế cũng không khác gì mấy.
“Vậy chúng ta có thể cùng về thôn Đường.” Quả nhiên Hoắc Nhiễm đã có tính toán riêng. Thôn Đường là nơi ông nội, bà nội Khương ở, hai vị đều đã lớn tuổi, thà ở đó chứ không đồng ý về thành phố. Mỗi năm, cho dù bận đến mức nào, Khương Hải Diệp cũng dẫn người nhà về thăm một, hai ngày.
“Lúc trước về thăm, bà nội bị ốm phải vào bệnh viên, bà nói bà rất nhớ anh.” Đã là người già, Hoắc Nhiễm ở trong nhà họ Khương, vậy nên thuận miệng gọi họ là ông bà nội.
“Chắc chắn ông bà nội sẽ rất vui mừng.” Hoắc Nhiễm cười lớn, không thấy Khương Nghiêu Xuyên nói, nháy mắt mấy cái, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
Đứa bé ngoan như cô rất được lòng người lớn tuổi, thậm chí cô không cần nói gì, chỉ cần đứng ở đó, cũng có thể khiến người ta vui vẻ.
Khương Nghiêu Xuyên cười cười, nhìn cô nghịch ngợm như đứa trẻ, không trả lời. Anh rất thích cô cười, tựa như ánh nắng mặt trời… khiến cả đời này anh đều muốn nâng niu bảo vệ.
. . .
Hôm nay chơi cả ngày đến điên rồi.
Về đến nhà, Hoắc Nhiễm vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn lập tức về phòng tắm rửa, sau đó leo lên giường ngủ. Lúc lên tầng, cô đi vào phòng mình, nào ngờ còn chưa đụng vào tay nắm cửa, Khương Nghiêu Xuyên đã trực tiếp túm áo, kéo cô vào phòng anh.
Anh chỉ hơi dừng sức đã khiêng Hoắc Nhiễm lên, quả thật không tốn chút thời gian nào, may mắn Hoắc Nhiễm không phải người thích gây tiếng ồn, vậy nên không gào thét ầm ĩ, được anh buông xuống, lập tức mở miệng hỏi, “Anh làm gì đấy?”
“Đây là phòng em.” Khương Nghiêu Xuyên trả lời. Lúc trước đã nói qua, anh cho cô căn phòng này, nếu đã nói, đương nhiên phải giữ lời.
“Em không cần.” Hoắc Nhiễm lắc đầu, uất ức nói: “Chắc chắn anh không thích em ở đây, nên anh mới ngủ sô pha.”
Hôm Khương Nghiêu Xuyên không về, Hoắc Nhiễm thu dọn hết đồ đạc về phòng mình, cô nghĩ, ngày đó anh dỗ cô, mới đồng ý cho cô ở đây, bởi vì cô luôn khóc lóc náo loạn, cho nên anh cảm thấy phiền phức.
Đúng vậy, không ai vui vẻ khi phòng mình bị cướp mất. Cho nên Hoắc Nhiễm ngoan ngoãn hiểu ý, lập tức thu dọn đồ đạc của mình. Cô dọn cũng mệt chết đi được, đặc biệt là đống búp bê, cô cất hết vào trong rương, sau khi đem về phòng, đến giờ vẫn chưa lấy ra.
“Sau này anh sẽ không ngủ sô pha.” Khương Nghiêu Xuyên nói.
Nghe anh nói như vậy, Hoắc Nhiễm ngừng thở, đôi mắt đảo loạn, “Nhưng mà nam nữ khác biệt.”
Xong rồi, đây đều là lời Khương Nghiêu Xuyên nói với Hoắc Nhiễm, hiện tại cô liền đổ lên đầu anh, còn cố tình nói rất vô tội. Dáng vẻ kia, rất ngây thơ trong sáng.
Lớn thế này rồi, lần đầu tiên Khương Nghiêu Xuyên muốn mắng mình là “Đồ phá hoại”.
“Hoắc Nhiễm, nếu giờ em không đi tắm, anh sẽ ném em ra ngoài.” Khương Nghiêu Xuyên nhìn ra ngoài cửa, nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu hung dữ.
Thật ra lúc anh hung dữ rất đáng sợ, nhưng Hoắc Nhiễm không sợ, trái lại còn cười nói: “Anh tắm trước đi.”
Tiếng nước ào ào vọng ra ngoài, Hoắc Nhiễm quay về phòng mình, lục lọi dưới đáy tủ, rốt cuộc cũng tìm thấy, nhét nó vào trong tay.
Cô đứng ở hành lang tầng hai nghe ngóng động tĩnh, trên tầng ba không có tiếng động, cô chú đều ở trong phòng, chắc sẽ không xuống đấy. Vì thế Hoắc Nhiễm đi vào phòng Khương Nghiêu Xuyên, chốt cửa lại.
Anh tắm rất nhanh, lúc đi ra, Hoắc Nhiễm đang ngồi trên giường chơi di động. Cô nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn anh, cũng không nói gì thêm, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Hoắc Nhiễm ở bên trong rất lâu, Khương Nghiêu Xuyên thấy cô đã vào đó hơn nửa tiếng, giờ vẫn còn chưa ra, không khỏi có hơi lo lắng, nghĩ nghĩ, vẫn nên gõ cửa.
“Hoắc Nhiễm…” Anh mới gọi, cửa phòng tắm đã mở ra.
“Anh Khương.”
Cô gái nhỏ mặc chiếc váy ngắn chiết eo, hai quai