Xem qua khổng tước, Thượng Quan Lân lại mang theo nàng đi trại nuôi ngựa, dạy nàng cưỡi ngựa, lại huấn luyện chó săn cho nàng xem, thẳng đến khi thái dương chuyển về phía tây thì mới đưa nàng về viện. Hắn dặn dò mãi: “Muốn đi nơi nào chơi, yêu cầu ăn cái gì thì chỉ cần nói với ta. Ta ở trong viện hoa quế, chỉ cần báo hạ nhân tới nói một tiếng là được.”
Triệu Phác Chân trở về sân, liền nhìn đến Lam Tranh từ trong phòng mang theo một chậu nước đi ra, hướng trong phòng bĩu môi: “Vương gia uống nhiều rượu đã trở về nghỉ ngơi. Ngài ấy có hỏi qua ngươi. Ta nói là ngươi đi ra ngoài xem phòng bên nên ngài ấy không hỏi gì nữa.”
Triệu Phác Chân thật cẩn thận đi vào cửa, nhìn thấy Lý Tri Mân quả nhiên cởi áo ngoài, trêи người chỉ mặc một kiện ti bào rộng thùng thình đang nằm nghiêng trêи giường nhắm mắt lại dưỡng thần. Tóc hắn đã bỏ kim quan, chỉ dùng một cây trâm ngọc, trêи mặt hơi hồng, chính là bộ dáng uống nhiều rượu. Cửa sổ lúc này mở, có gió thổi vào mang theo từng hồi mùi hoa quế từ bên hồ. Triệu Phác Chân sợ hắn uống rượu xong bị trúng gió nên đi qua đóng cửa sổ lại.
Lúc quay đầu nhìn đến thì Lý Tri Mân đang mở mắt nhìn nàng một cái, sai đó lại nhắm lại, nói: “Cùng Thượng Quan Lân đi ra ngoài dạo vườn hả?”
Sao hắn biết? Triệu Phác Chân hơi cảnh giác đáp: “Vâng.”
Lý Tri Mân hỏi: “Đi dạo nơi nào?”
Triệu Phác Chân thấp thấp giọng nói: “Nhìn chỗ nhốt thú, đi trường đua ngựa nhìn nhìn —— chạng vạng Tống tiên sinh nói muốn ta ăn cơm xong đi qua Quan Tâm Đình bên kia vẽ vài nét bút nên Thượng Quan công tử nói cũng sẽ đi qua.”
Nửa ngày không thấy hắn nói gì, Triệu Phác Chân nhìn trộm Lý Tri Mân. Hắn nhắm mắt lại như đã ngủ rồi, lông mi vừa dày vừa dài không nhúc nhích, chỉ có ngực hơi hơi phập phồng.
Nàng liền rón ra rón rén lặng lẽ đi ra, Lam Tranh thấy nàng ra tới cũng chỉ nhẹ giọng cười nói: “Ngủ rồi sao? Ta còn tưởng ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi đâu. Không nghĩ tới ngươi lại đi ra ngoài đi dạo, vườn này đẹp không? Đều nói Thượng Quan thế gia có phong phạm, hiện giờ xem ra quả nhiên đúng là phô trương.”
Triệu Phác Chân cười có lệ rồi nói với nàng hai câu sau đó tự trở về phòng tắm rửa thu thập, không đề cập tới chuyện này nữa.
Trong Hoa quế viện, Chi Tử đang ngồi ở ghế đá trong sân thêu khăn, vừa làm vừa để ý cửa viện lại vẫn không thấy Thượng Quan Lân về. Nàng ta liên tiếp thêu sai vài châm, trong lòng hơi hơi có chút nôn nóng. Bỗng nhiên nàng ta nghe thấy cửa viện vang lên tiếng động nên giương mắt nhìn lại. Thấy người đến thì không khỏi đứng lên nghênh đón, vừa cười vừa nói: “Ngươi hiện nay thân thể nặng nề, sao lại tới đây? Quả nhiên đến đây đúng là ngày qua tốt. Xem sắc mặt ngươi đúng là tốt hơn ở trong phủ nhiều.”
Hóa ra người đến là Tranh Lục vốn hầu bên người Thượng Quan Quân. Năm ngoái nàng ta gả ra ngoài, chính là một thanh niên quản sự của thôn trang này, cũng nhận một việc trong nội viện. Nhưng hiện tại nàng đang có thai, sắp đến ngày sinh nở nên cũng không làm việc nữa. Trêи người nàng mặc là váy áo xanh sẫm, bụng cao cao phồng lên, một bàn tay đỡ eo, một bàn tay cầm theo cái tay nải cười nói: “Tiểu thư tới đây nên ta tự nhiên phải qua thỉnh an. Nghe nói ngươi cũng tới nên tiện đường qua thăm ngươi. Vốn dĩ ta muốn mang ít trái cây tươi tới nhưng lại nghĩ ngươi tất là đi theo công tử tới đây, mà cái gì mới mẻ ở thôn trang thì cũng đều mang tới trong phủ rồi. Vì thế nên ta chỉ mang theo chút mứt quả tới, không phải đồ hiếm lạ gì nhưng là tự tay ta làm nên sạch sẽ, ngươi yên tâm mà nếm thử.”
Chi Tử vội tiếp nhận rồi cười nói: “Ngươi có tâm thì ta xin nhận, còn đồ thì thật sự không cần đâu. Xem bụng ngươi thì chắc là muốn sinh rồi, phản ứng còn lớn không? Nhà ngươi vị kia đối với ngươi có tốt không?”
Trêи mặt mày Tranh Lục tràn đầy ngượng ngùng: “Từ trước được tỷ tỷ chiếu cố nên phản ứng cũng không lớn lắm. Chỉ là lúc nào cũng thấy đói, may mà ở thôn trang không giống ở trong phủ nhiều quy củ, muốn ăn lúc nào cũng tiện. Có đôi khi nửa đêm vị kia nhà ta đều nhóm lửa nấu mì cho ta. Cũng không biết tại sao ta lại có thể ăn nữa, rõ ràng cơm chiều vừa mới ăn không ít.”
Chi Tử vỗ tay cười nói: “Có thể thấy được là cái nam hài không thể nghi ngờ. Còn chưa ra đã biết tranh đồ ăn cho chính mình rồi.” Sau đó nàng ta lại nhìn Tranh Lục nói: “Xem ra nhà ngươi vị này đối với ngươi thực không tồi, xem ngươi béo lên nhiều thế này.”
Tranh Lục có chút thẹn thùng: “Bà bà cùng ở với chúng ta, mỗi ngày còn chê ta thân thể quá đơn bạc, lại để ta ăn nhiều chút, một chút việc cũng không để ta phải đụng tay, chỉ bảo ta cứ yên tâm dưỡng thai là được. Nếu không phải hôm nay tiểu thư tới thôn trang thì ta sợ là không có được đi ra ngoài. Hiện giờ người trong nhà cứ xem ta như là tượng Phật bằng ngọc không bằng, sợ bị chạm đến.”
Chi Tử hơi hơi có chút hâm mộ nói: “Tiểu thư đối đãi với ngươi rất tốt. Lúc trước nghe nói tuyển người cho ngươi nàng cũng tự mình chọn đi chọn lại. Vốn dĩ nghe nói lão gia muốn đem ngươi gả ở trong nhà để làm việc nhưng trong nhà không có người thích hợp nên tiểu thư vẫn chọn nơi này cho ngươi. Thôn trang đúng là không sai, công việc cũng thoải mái. Mỗi năm các lão gia chỉ tới đây mấy ngày vào mùa thu, ăn ở cũng tốt. Lúc