Quan Tâm Đình cũng không phải một tòa đình viện đơn giản mà là một tòa trường đình, giống một mái hiên dài. Hồ nước bên cạnh điểm màu xanh ánh vàng của hoàng hôn, gió thổi mang theo hương quế bay khắp.
Tống Triêm chỉ điểm cho Triệu Phác Chân làm thế nào vẽ hồ nước này cùng với cây quế. Thượng Quan Lân đến thì liền hì hì cười khen bức họa Triệu Phác Chân đang vẽ: “Làm khó Chân Nhi muội tử có thể vẽ đến cảm thấy có cả mùi hương nha.”
Triệu Phác Chân sớm đã quen với mấy lời khen ngốc nghếch của Thượng Quan Lân, cũng không coi là thật mà chỉ chuyên tâm một người vẽ. Thượng Quan Lân lại vội vàng gọi người đưa đồ ăn uống lên: “Ta không ở đây thì bọn họ liền không hầu hạ chu đáo, băng đều tan, ngó sen không giòn, trái cây cũng nhỏ.”
Tống Triêm vội nói: “Cái khác thì không cần, gọi người đưa chén mì tới ăn đi. Hôm nay trong yến hội kia chỉ có vài món đồ ăn hương hoa, cái gì tuyết hà canh, chẳng qua là hoa phù dung hầm đậu hũ, Thanh Long lát, cũng chỉ là củ cải cắt miếng, tất cả đều là một đám nhìn thì được mà ăn không được, chẳng bõ dính răng. Lão nhân gia ta vẫn là phải ăn chút lương thực thì mới cảm thấy no được.”
Thượng Quan Lân cười nói: “Hôm nay Thái Tử, Vương gia và công chúa đều ở đó, thực đơn là muội muội ta quyết định, lại muốn làm cho trang nhã nên làm gì có ai đi ăn cơm chứ. Lão nhân gia ngài muốn ăn gì thì cứ bảo người trong viện báo với ta là được.” Vừa nói hắn vừa gọi người đem mấy chén mì tới.
Không bao lâu sau phòng bếp bên kia quả nhiên đem mấy chén mì lại đây. Mấy bát mì là nước trong, bên trêи chỉ có ít hành thái và mấy giọt dầu nhưng rất thơm, ngoài ra còn có một đĩa ruốc thịt hươu và mấy món ăn kèm khác. Tống Triêm cầm chiếc đũa lên liền ăn, vừa ăn vừa tán thưởng: “Khó trách nhân gia nói ba đời làm quan mới biết rõ việc ăn mặc, áo cơm. Ngươi xem, chỉ một chén mì bình thường thế này mà cũng ngon đến vậy.”
Triệu Phác Chân nói: “Sợ là mỳ này đã ướp thịt cá đúng không? Trong cung cũng có cách làm mỳ này.”
Tống Triêm lắc đầu: “Ướp thịt cá thì mỳ sẽ không thuần thế này. Mỳ này đúng là dùng bột mỳ mới năm nay làm ra, còn điểm mấu chốt là nằm ở canh xương.”
Thượng Quan Lân vừa cầm một con dao nhỏ sáng loáng tước ruốc, vừa nói: “Chúng ta dùng cá, tôm, gà, nấm, măng, nấm hương, hạt mè, hoa tiêu phơi khô sau đó nghiền thành bột làm thành bột nêm. Nếu tiên sinh thấy ngon thì ta sẽ để phòng bếp đưa ngài một vò mang về, đến lúc nấu nướng cho vào là được.” Sau đó hắn lại lấy lòng mà hướng về phía Triệu Phác Chân cười: “Chân Nhi muội muội có muốn lấy chút không? Buổi tối nếu ở trong thư lâu đọc sách mà đói bụng thì chỉ cần nấu một nồi nước canh thì ăn với màn thầu cũng được.”
Triệu Phác Chân chỉ nhấp miệng cười, lắc đầu không cần. Thượng Quan Lân lại cùng nàng lôi kéo kể chút chuyện quân doanh. Tống Triêm lúc này xen mồm nói: “Ngươi là cùng Vương Mộ Nham ở cùng một doanh trại sao?”
Thượng Quan Lân gật đầu nói: “Đúng vậy, hắn cũng là người không tồi.”
Tống Triêm nói: “Đông Dương công chúa để hắn ở Vũ Lâm Doanh, cũng là dụng tâm lâu dài.”
Thượng Quan Lân không nói lời nào, Tống Triêm cũng không hề hỏi, chỉ nhìn Triệu Phác Chân vẽ hoa quế rồi chỉ điểm vài câu. Bỗng nhiên có một gã hạ nhân tuổi còn trẻ, chạy tới thở hổn hển quỳ xuống không ngừng dập đầu với Thượng Quan Lân nói: “Gia! Tiểu nhân là Ngô Thanh. Thê tử của tiểu nhân đang trở dạ, nhưng sinh không được. Bà mụ nói như thế rất nguy hiểm, phải thỉnh đại phu tới xem. Thôn trang lại cách kinh thành quá xa, thỉnh được đại phu tới thì sợ đã muộn. Thôn trang hiện giờ có quý nhân ở, tiểu nhân cầu gia khai ân ra mặt hỏi chút xem có đại phu đi theo không, cứu thê nhi tiểu nhân một mạng!”
Tên tôi tớ kia trêи mặt tái nhợt, môi run rẩy, vành mắt đỏ bừng: “Cầu gia khai ân, Tranh Lục lúc trước từng hầu hạ tiểu thư, chỉ có điều trời đã muộn, nội viện bẩm báo không kịp……” Nói đến đây hắn đã nghẹn ngào không nói ra lời.
Thượng Quan Lân lắp bắp kinh hãi, đứng dậy nói: “Tranh Lục gả tới thôn trang này sao? Nàng ta muốn sinh rồi ư?” Hắn lại quay qua gọi người: “Đi qua bẩm báo cho cô nương bên kia một tiếng, thuận tiện hỏi một chút xem Thái Tử, công chúa bên kia có mang theo đại phu không?” Sau đó hắn quay đầu xem Triệu Phác Chân. Nàng lắc lắc đầu: “Vương gia chỉ nói đến đây tiêu khiển mấy ngày hè, cũng không để đại phu của vương phủ đi theo.”
Tống Triêm lắc lắc đầu: “Khó đây. Phụ nhân sinh sản chính là qua quỷ môn quan, gọi đại phu còn không bằng tìm bà mụ hữu dụng. Lúc này cửa kinh thành đã đóng , kể cả đi thỉnh phụ khoa thánh thủ của Thái Y Viện thì cũng chưa chắc đã đến kịp. Ta nhưng thật ra cũng chỉ biết chút kiến thức bắt mạch, có thể thử nhưng chưa chắc hữu dụng gì.”
Gã hạ nhân kia chỉ dập đầu: “Cầu gia khai ân, tiện nội từng hầu hạ tiểu thư một hồi … Nàng mới mười sáu tuổi……”
Thượng Quan Lân thở dài nói: “Tranh Lục này cũng coi như cùng Quân Nhi lớn lên, ngươi là ở tại Thanh Trúc Viện bên kia phải không? Ta sẽ mang người qua xem sao.” Tên kia nức nở nói: “Phụ nhân sinh sản là nơi huyết quang, không dám làm phiền quý thể ngàn vàng của thiếu gia……”
Thượng Quan Lân vẫy vẫy tay: “Ta không chú ý những cái này, mau chút đi xem đã.” Hắn quay đầu nói với Tống Triêm: “Làm phiền tiên sinh ngài qua nhìn xem.”
Tống Triêm đứng lên nói: “Không dám nhận, ta nhận chiêu đãi thì phải góp chút sức mọn.”
Thanh Trúc Viện ở bên ngoài thôn trang, là nơi tôi tớ trong trang ở. Hiện giờ bên ngoài viện của bọn họ đã có không ít tôi tớ đứng, các bà tử đều tới hỗ trợ, mồm năm miệng mười mà an ủi người nhà. Phía trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng sản phụ rêи khóc nỉ non, mà người bên ngoài thấy