Thượng Quan Quân tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không muốn cùng ngu phụ này cãi vã, chỉ quay đầu nhìn về phía Thái Tử ở bên cạnh. Thái Tử trấn an mà gật đầu với nàng, sau đó hỏi Ngô Thanh: “Đã gả cho ngươi, thì ngươi nên làm chủ, nếu sau này nàng không thể sinh được thì tiểu thư nhà ngươi tự nhiên cũng sẽ không ủy khuất ngươi.”
Ngô Thanh nhìn về phía mẫu thân ở bên cạnh, bà tử kia rưng rưng nói: “Con của ta, ta làm sao không đau lòng tức phụ nhưng đây là mệnh a. Năm đó ta sinh ngươi cũng là cửu tử nhất sinh, cuối cùng cũng bị thương thân mình, chỉ sinh được mình ngươi, cũng không sinh thêm được ai khác, đây cũng là mệnh. Lúc trước trong nhà cũng nói giữ người lớn hay hài tử, ta cắn răng liền nói nhất định phải giữ được nhi tử của ta! Ngươi chính là tâm can bảo bối của ta! Nếu không có ngươi, ta tình nguyện mệnh đều không cần! Nếu là lúc trước ta ích kỷ một ít, nơi nào còn có ngươi hôm nay a! Ta tin tưởng hiện giờ ngươi đi hỏi Tranh Lục, nàng nếu là thiệt tình thích ngươi, thiệt tình vì ngươi, vì hài tử tính toán thì nhất định sẽ không đồng ý vì bảo mệnh mà giết hài tử! Mười tháng hoài thai, chúng ta làm mẫu thân, lòng ai mà chẳng giống nhau! Bồ Tát phù hộ, hài tử cùng tức phụ nhất định đều có thể qua khỏi!”
Thượng Quan Quân bỗng nhiên đứng lên, trêи mặt đỏ bừng, hai mắt sáng lên, giận dữ hỏi Ngô Thanh: “Lúc trước trong phủ phát tin tìm nhà chồng cho Tranh Lục, những người có điều kiện tốt hơn ngươi có rất nhiều, chỉ có Tranh Lục cảm thấy ngươi làm người trọng tình nghĩa mới một lòng muốn gả cho ngươi! Ngươi bây giờ nói thế nào? Chẳng lẽ vì bảo mệnh không cần hài tử là không yêu ngươi sao?”
Trêи trán Ngô Thanh chảy đầy mồ hôi, thập phần bàng hoàng nói: “Này, ta cũng là thực lòng coi trọng Tranh Lục…… Nhưng hài tử cũng là thân sinh cốt nhục của nàng, lại nói có lẽ Bồ Tát phù hộ……”
Thượng Quan Quân dựng thẳng lông mày, bộ dạng cực kỳ tức giận. Thượng Quan Lân vội tiến lên giữ chặt tay muội muội nói: “Vậy hỏi Tranh Lục đi! Hỏi một chút xem ý kiến nàng ấy ra sao!”
Ngô Thanh như trút được gánh nặng, phảng phất rốt cuộc có người giúp hắn làm chủ nên vội phụ họa nói: “Thiếu gia nếu nói vậy thì cứ làm theo thiếu gia đi. Chúng ta hỏi Tranh Lục rồi hết thảy đều theo lời nàng.”
Thượng Quan Quân nhướng mày giận quá hóa cười, lại không màng nha hoàn bà tử bên cạnh ngăn đón mà xông thẳng vào trong phòng sinh. Người bên ngoài đều nghe thấy nàng nói chuyện rành mạch: “Tranh Lục, ngươi cùng ta cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội, ngươi sống mười tám năm nay cũng là do cha mẹ sinh ra, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều cùng ta học được, không phải dễ dàng mới có ngày hôm nay. Hiện giờ giữ người lớn hay hài tử thì chính ngươi làm chủ, bất luận ngươi quyết định thế nào thì ta đều ủng hộ ngươi, ai dám vì thế mà không cần ngươi, ta liền tìm cho ngươi nam nhân khác.”
Nhất thời mọi người trong viện đều an tĩnh lại, chính là đều bị lời nói kinh thế hãi tục của Thượng Quan Quân dọa không nhẹ. Lúc này tiếng rêи rỉ ở bên trong liền dừng lại, một giọng nói nghẹn ngào vang lên: “Ân tình của tiểu thư đối với nô tỳ, Tranh Lục kiếp sau lại báo, chỉ là hoài thai mười tháng, không thể vứt bỏ, chỉ cầu tiểu thư nể mặt nô tỳ sau này đối xử tử tế với con của nô tỳ…… Đứa nhỏ không có nương giống cây cỏ mặc người khi dễ……” Nói đến phía sau thì nàng ta đã khàn giọng khóc không thành tiếng.
Bên trong Thượng Quan Quân không nói gì, bên ngoài mẫu thân của Ngô Thanh lại đã rưng rưng nói: “Ta đã nói rồi, mẫu thân trong thiên hạ đều giống nhau, vì hài tử, ai mà không nguyện ý hy sinh chính mệnh của mình chứ?……” Ngô Thanh cũng khóc thành một đoàn.
Thượng Quan Quân ở bên trong nói chuyện, lại thập phần bình tĩnh: “Ngươi cùng ta từ nhỏ lớn lên, ta chỉ nói ngươi trong nhu có cương, vốn không giống phụ nhân bình thường nhưng lại không nghĩ tới ngươi lại mềm yếu như thế. Thôi, niệm tình chủ tớ, hài tử của ngươi ta sẽ tự quan tâm, cái khác không cần nói nữa.”
Nói xong, nàng đi ra ngoài, phẫn nộ trêи mặt đã thu lại, chỉ còn lạnh lẽo, trong mắt cũng như có lệ quang. Thái Tử Lý Tri Bích thở dài, nơi này hắn có địa vị cao nhất, tự nhiên hắn phải đứng ra xử lý. Lúc hắn muốn nói chuyện thì Lý Tri Mân bỗng nhiên nói chuyện: “Chậm đã.”
Lý Tri Bích quay đầu nhìn hắn nói: “Mân đệ có chuyện gì muốn nói?”
Lý Tri Mân chỉ chỉ Triệu Phác Chân đang đứng bên dưới nói: “Tỳ nữ này của ta có biết một đại phu, nghe nói y thuật không tồi. Vừa lúc hắn đang ở Đại Đa Trang khám bệnh, lúc nãy thấy tình huống nguy cấp nên ta đã sai hạ nhân đi Đại Đa Trang tìm người. Vừa rồi nghe người báo đại phu đã tới, không bằng để hắn thử một lần.” Hóa ra mới vừa nghe Tống Triêm nói không được thì Triệu Phác Chân đã nhớ tới trêи đường ngẫu nhiên gặp được Công Tôn Ngạc nên vội kêu Văn Đồng tới, nhẹ giọng nhờ hắn đi tìm người. Văn Đồng vội tới thỉnh ý của Lý Tri Mân, được cho phép liền vội phái thị vệ đi Đại Đa Trang đón người. May mà bọn thị vệ làm việc nhanh nhẹn, rất nhanh đã đem Công Tôn huynh đệ đều đưa đến đây.
Lý Tri Bích vội nói: “Mau mau cho mời.”
Văn Đồng bên người Lý Tri Mân lập tức đi ra mời, một lát sau quả nhiên dẫn Công Tôn huynh đệ tiến vào hành lễ. Mọi người vốn tưởng là danh y nào, không ngờ tiến vào lại là hai gã thanh niên nam tử. Một người có bộ dáng văn sĩ đang ngồi trêи xe lăn, thoạt nhìn lại là người tàn phế thì không khỏi đều có chút thất vọng. Lâm Nhữ công chúa nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Không biết có phải lang băm chữa lợn lành thành lợn què không.” Nam tử mặc áo đen đứng dưới lại giống như nghe thấy mà đảo mắt nhìn qua nàng ta. Cái nhìn này khiến người ta phát lạnh, nhưng chẳng ai dám phê bình.
Thượng Quan Quân mặt trầm như