Không khí giống như là đông lạnh rồi, tôi nghĩ vẻ mặt tôi phải rất cứng ngắc, hai mắt nhất định còn mang theo một chút hoảng hốt. Sau đó, tôi lập tức hối hận, sao tôi lại mất bình tĩnh cơ chứ, bộ dạng này của tôi, chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này rồi sao?
Trong nội tâm tôi chảy mồ hôi ròng ròng, nhưng miệng lại phát ra một tiếng cười ngắn ngủi: "Ha ha, đối tượng xem mắt là nữ? Chị... Chị đang đùa đó hả."
"Tôi có hay nói giỡn không?" Đôi mắt trong trẻo như nước nhưng mang nét lạnh lùng của Kiều Tư Vũ phảng phất như có chút ánh sáng chớp động, chị ấy dừng lại một chút, dùng một loại thanh âm nhẹ vô cùng mang theo ý cười nói: "A, đúng là tôi đang đùa đấy."
Tôi không thể đối mặt với chị ấy thêm được, cố gắng định thần, cúi đầu tiếp tục soạn tin nhắn.
"Em thích con gái phải không?"
Tôi lại một lần nữa kinh ngạc nhìn chị ấy, chị ấy lại còn bồi thêm một câu: "Lần này tôi không nói giỡn đâu."
"Vì sao lại nói như vậy?"
"Trực giác."
Tôi gần như muốn khóc, trong đầu nảy sinh một loại ý niệm dù bất cứ giá nào cũng không muốn giải thích, người phụ nữ trước mặt này cao quý, ưu nhã, còn có sự khôn khéo dường như có thể hiểu rõ hết thảy mọi thứ, khiến cho người trước mặt chị không có chỗ nào che dấu, bản năng nói dối đều biến thành một chuyện khó khăn.
"Đừng để ý, thật ra, chuyện này không có gì là không tốt."
Trong lúc nói chuyện, chị ấy đã đứng lên, thản nhiên nói: "Đương nhiên, tôi cũng không nói là tốt, nó chỉ là một việc rất bình thường thôi."
Ngữ khí của chị ấy, thần thái của ấy, quả thực mang theo một loại hiệu quả trấn an thần kỳ, trái tim tôi trở lại quy luật bình thường, tôi đứng dậy, vội vàng hỏi: "Chị muốn đi đâu?"
"Em có ý gì?"
Tôi lúng ta lúng túng nói: "Em định mời chị đi ăn một bữa cơm." Thấy chị ấy nhìn qua, tôi lại luống cuống bổ sung: "Coi như là cảm tạ."
"Không cần, hôm nay tôi có việc, để lần sau đi."
Chị ấy khẽ lắc đầu, trong giây phút ngắn ngủi đó, tôi có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái, tôi cảm thấy tâm tình Kiều Tư Vũ có chút không tốt, tôi không thể nói rõ ra tại sao mình lại nghĩ như vậy, nhưng tôi có thể cảm giác được loại tâm tình cải biến vi diệu đến mức khó có thể cảm thấy được đến từ chị ấy. Tôi cũng không thử cố gắng tranh giữ chị ấy lại, chỉ lặng lẽ đứng dậy tiễn chị ấy ra đến cửa.
"Em vào đi, hẹn gặp lại."
Lúc chị ấy hướng tôi nói lời tạm biệt, môi tôi bỗng nhiên giật giật, kích động nói ra một câu mà tự bản thân cũng không nghĩ mình sẽ nói: "Chị nói đúng, em thích con gái."
Trên mặt chị ấy hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó gật gật đầu: "Ừ."
"Gặp lại sau, lái xe cẩn thận nhé."
"Ừ."
Cuối cùng thì tôi cũng không từ chối Hà Hiểu Khê, nhưng bởi vì dọn vệ sinh lâu khiến cho tôi bị muộn giờ hẹn, thành ra lại thành hẹn nhau đi ra ngoài ăn khuya.
Hà Hiểu Khê về phương diện ăn uống coi như hợp cạ với tôi, cô ấy thích vị cay, vừa vặn hợp với khẩu vị của tôi, buổi tối chúng tôi ra ngoài tìm một cửa hiệu có chút danh tiếng, gọi một bàn món ăn nóng, tôm hương cay, cua hương cay, còn có hai phần rau trộn.
"Bia hoa quả không?"
Hà Hiểu Khê hai tay nâng cằm, sử dụng chiêu bài nụ cười ngọt ngào, tôi một bên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, một bên nhúng bát đũa qua nước sôi.
Cô ấy rầu rĩ mở miệng: "Ngày hôm qua thiếu chút nữa mình bị người ta sàm sỡ rồi."
"Cái gì?"
Tôi giương mắt nhìn cô ấy, đã thấy cô ấy bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất: "Ngày hôm qua lãnh đạo bảo bọn mình đi tham dự một bữa tiệc của cục thuế vụ, có một tên Phó cục trưởng rất đáng ghét, uống rượu say thì quàng vai mình, một mực rót rượu cho mìn, may mà có lãnh đạo giải vây cho."
Đầu tôi lập tức liên tưởng ra một gã bụng phệ, đầu heo đang cùng Hà Hiểu Khê cười dâm tà, tôi lập tức lên cơn phẫn nộ không thể kìm nén: "Cặn bã! Vô liêm sỉ!"
"Thật sự mình rất ghét đi xã giao kiểu này."
Trước đây tôi từng có kinh nghiệm các ngành chính phủ, biết trong các bữa tiệc, lãnh đạo đều thích gọi các tiểu cô nương xinh đẹp trong đơn vị đi tiếp rượu, coi như là làm cầu nối các cấp lãnh đạo ăn cơm có thể ăn được cảnh đẹp ý vui. Hà Hiểu Khê lại đang công tác trong bộ phận tài vụ của một xí nghiệp nhà nước, thường xuyên phải giao thiệp với người bên nghành thuế vụ, chuyện xã giao này tự nhiên là không tránh được, tôi nhìn vẻ buồn rầu của cô ấy, từ đáy lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ thay cô.
Tôi một bên châm trà, một bên dịu dàng an ủi: "Không có biện pháp nào khác, quan trường so với trên thương trường cũng tốt hơn một chút, ít ra hắn ta cũng không dám làm thật, cậu cũng phải học cách bảo vệ bản thân đi."
"Mình biết rồi."
Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt cong cong, ngón tay cầm lấy bia hoa quả: "Mình muốn uống cái này."
Tôi là người mở ra, bỏ một chai trước mặt cô ấy, vừa vặn đồ ăn lúc này cũng đã lần lượt đem lên đủ, vừa thấy quả ớt hồng hồng, con cua vàng vàng, tôm trơn mịn sang sáng, làm cho ngón trỏ người phải động. Tôi gắp một con cua bỏ vào trong bát của cô ấy, cười nói: "Ăn đi."
"Ừm, cám ơn."
Thịt tôm tươi mới, cua cũng rất đậm vị, giữa lúc nhấm nuốt có vị ngọt nhè nhẹ, phối hợp với hương vị cay ngon, lúc bắt đầu ăn quả thực rất thoải mái, chỉ chốc lát sau, trước mặt chúng tôi vỏ tôm cua đã chồng chất như núi, Hà Hiểu Khê lần lượt đưa một tờ giấy ăn cho tôi, sau đó giơ lên chai bia hoa quả, tôi cùng cô ấy đụng một cái, uống một hớp lớn.
"Ha, cua cay ở đây ngon thật."
"Nhất Nặc."
"Sao vậy?"
"Gần đây... Gần đây