Cho tới tận bây giờ, tôi không nghĩ mình sẽ có lúc kích động như vậy, bởi vì một câu nói của người ta, mà đi xa ngàn dặm, từ một thành phố không quá quen thuộc, bay đến một thành phố càng thêm lạ lẫm khác. Đúng vậy, tôi đã từng lên thủ đô một lần, nhưng trong mắt tôi, nó vẫn còn rất rất lạ lẫm.
Lúc máy bay chậm rãi đáp xuống phi trường, trong nội tâm tôi bắt đầu có một tia hối hận, đây hẳn là một quyết định không não.
Kiều Tư Vũ chẳng qua nhắn một tin nhắn như vậy, có lẽ chị ấy chỉ đang nói đùa, mà tôi thì lại quá thanh niên nghiêm túc, bay tới đây rồi lại bay trở về, thật sự chỉ là vì mời chị ấy đi ăn một bữa cơm thôi ư, tôi không phải người điên, thì nhất định là một kẻ ngu, lúc này tôi đang đánh giá bản thân như vậy đấy.
Máy bay hạ cánh, tôi chạy vào toilet rửa mặt, nhìn mình trong gương sửa sang lại một chút đầu tóc trang phục, rồi vừa đi ra ngoài, vừa bấm gọi điện thoại cho Kiều Tư Vũ.
"Alo?"
Trong điện thoại truyền đến giọng nói không buồn không vui, không hiểu sao trái tim tôi chợt nảy lên, thấp giọng nói: "Em đang ở sân bay thủ đô."
"Em nói cái gì?"
Tôi ấp úng: "Chị nói muốn mời ăn cơm."
Người trong điện thoại đã trầm mặc hơn mười giây, sau đó chị ấy nhẹ giọng cười: "Tôi bây giờ đang ở bên ngoài, chút nữa còn có cuộc họp, em qua khách sạn XX trước đi, em muốn ở đó để tôi bảo người tới đón hay là tự mình qua?"
Tôi vội vàng nói: "Để em tự qua."
"Được, vậy thì em đi qua lễ tân lấy phiếu phòng, tôi sẽ dặn dò trước."
"OK."
Khách sạn theo như lời Kiều Tư Vũ nói là một khách sạn năm sao ở khu vực trung tâm, cũng không khó tìm, tôi chuyển qua đi tàu điện ngầm, không bao lâu cũng đã đến. Theo như chị ấy phân phó, tôi đi qua quầy lễ tân chứng minh thân phận, cầm trong tay phiếu phòng.
Gian phòng của chị ấy, ngự trên khu hành chính tầng hai mươi mốt, tôi vào cửa, nhìn khắp nơi, bỏ đồ đạc xuống rồi yên vị trên một chiếc ghế sô pha đặt cạnh cửa sổ. Nơi đây rất thoải mái, giường cũng siêu cấp lớn, thế nhưng chỉ có một giường, tôi buổi tối biết ở đâu đây? Cũng không thể ở chỗ này, ừm, hay đợi chút rồi đi thuê phòng, nhưng mà phòng như vậy rất đắt.
Tôi đang nghĩ lung tung, điện thoại đột nhiên vang lên, Kiều Tư Vũ gọi tới.
"Em đã đến chưa?"
"Em đến rồi."
"Chán không?"
"Không có, không có."
Tôi nói rất thật, mặc dù lúc này tôi đang rỗi việc, nhưng ở trong phòng khách sạn của chị ấy, đợi chị ấy về, tôi một chút cũng không thấy chán.
"Em có thể đi tắm trước, hoặc là xem TV, chơi máy tính gì gì đó, nếu không thì, ở đầu giường còn có vài cuốn sách, chẳng qua là không biết em có thích xem không."
Mắt tôi xẹt qua máy tính, sau đó đứng dậy đi đến đầu giường, chỗ đó quả nhiên có hai quyển sách, một quyển về trộm mộ, còn một cuốn về môn sinh, Kiều Tư Vũ thích sách về thời cổ đại, ví dụ như sử ký, Tam quốc chí gì gì đó, cũng thích tiểu thuyết nhảm nhí, còn thích xem một chút về thể loại thần ma quỷ quái, bây giờ trên mạng rất thịnh thể loại tiểu thuyết trộm mộ, vậy là chị ấy đã đi mua một quyển.
Tôi một bên tiện tay đảo trang giấy, một bên nói: "Em định đi thuê phòng, không biết có thể ở cùng tầng với chị không."
"Thuê phòng? Đâu cần phải vậy."
"Dạ?"
"Giường khá lớn, ngủ hai người hoàn toàn không có vấn đề gì."
Nói thật, lúc chị ấy nói lời này, tâm tư của tôi không có chút nào lệch lạc, tuy là trong đầu cũng hơi có tà niệm, nhưng mà tôi cho rằng như vậy là không tôn trọng chị ấy. Thú thật tôi chỉ sợ sẽ quấy rầy đến chị ấy, dù sao chị ấy đang đi công tác, cũng cần một giấc ngủ đẹp, thế nhưng tôi lại do dự còn chưa kịp mở miệng, thì chị ấy đã chấm dứt cuộc điện thoại này: "Ở lại đó ngoan nhé, tôi còn có việc, trở về rồi nói sau."
Tôi không biết mình ngủ gật từ lúc nào, chỉ nhớ là mình đi tắm rửa một cái, nằm xem TV một lát, sau đó, cảm giác cái mũi của mình như là bị nắm, hô hấp không khoái, tôi mở to mắt, liền bắt gặp một khuôn mặt dễ nhìn mang theo ý cười.
"Tại sao không ngủ trên giường?"
Tôi xoa xoa mắt, vẫn một mảnh mờ mịt: "Chị đã về?"
Kiều Tư Vũ không nói gì, chỉ đơn giản chỉ chỉ ngoài cửa sổ, tôi nhìn theo hướng tay của chị, đã thấy bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, thì ra đã là buổi tối, tôi đây đánh một giấc, không biết là đã ngủ trong bao lâu.
"Em có đói bụng không?"
Chị ấy đứng dậy kéo màn lại, sau đó lại hướng về phía tôi, hôm nay chị ấy ăn mặc rất nghiêm chỉnh, áo sơ mi trắng giản lược cùng với áo khoác đen bên ngoài, phối hợp với tóc vấn cao, khôn khéo mà lão luyện, lại không kém đi phần ưu nhã mê người, tôi đột nhiên rất hâm mộ thuộc hạ của chị, có vị sếp như vậy, mỗi ngày đi làm đều có động lực, nếu Hoa Miêu mà biết ý tưởng lúc này của tôi, đoán chừng sẽ chôn sống tôi mất.
"Tại sao không nói gì? Đói đến choáng váng rồi à?"
Tôi đỏ mặt, dời ánh mắt: "Em bình thường."
"Chúng ta đi ra ngoài ăn đi."
Tôi nhìn thần thái có vẻ hơi mệt mỏi của chị, lắc đầu: "Không cần đi đâu, chị muốn ăn gì? Em ra ngoài mua cho."
Chị ấy hơi ngạc nhiên, còn chưa kịp nói gì, tôi đã vội vàng cười giải thích: "Không phải em tiết kiệm đâu nhé, mai em mới chính thức mời chị đi ăn cơm."
Chị ấy cười cười, nói: "Được rồi, cũng không cần phải đi đâu đâu, ngay dưới khách sạn chọn món là được rồi."
Không thể không nói, đồ ăn ở khách sạn thiệt tình là rất