Tình yêu là gì? Là đem những chuyện đơn giản phức tạp hóa, những chuyện phức tạp đơn giản đi, cũng chính là một loại giày vò! Ví như tôi đây ba phen bốn bận dọn nhà qua lại chẳng hạn. Sau khi đem tất cả những đồ vật lớn nhỏ trở về Giang Thiên, tôi mệt mỏi đến toát hết cả mồ hôi, tê liệt ngã xuống ghế sô pha làm xác chết tại chỗ, động đậy cũng không muốn động, mệt là thế nhưng trong nội tâm tôi rộn ràng nở hoa, mùa xuân của tôi và Kiều Tư Vũ đã đến rồi đó!
Cảm giác giống như tân hôn vậy, tôi quyết định buổi tối sẽ tự mình làm một chút đồ ăn để ăn mừng.
Ngoại trừ bữa sáng, tôi và Kiều Tư Vũ cơ bản rất ít khi nấu cơm, phòng bếp tội nghiệp không được triển khai công năng xứng đáng của nó. Được rồi, duyệt!
Tôi bấm điện thoại gọi cho Kiều Tư Vũ: "Tiểu Vũ à."
"Ai phê chuẩn cho em gọi không biết lớn nhỏ như vậy hả?"
Giọng nói bên kia nghe có chút nghiêm túc, thế nhưng chút kính sợ đối với chị ấy trong nội tâm tôi đã sớm không còn sót lại chút gì, ngược lại càng thêm giỡn hớt: "Người yêu em, em thích gọi sao thì gọi."
Chị ấy cũng không tiếp lời tôi: "Em đã chuyển đồ về hết chưa?"
"Rồi, mệt muốn gục ngã."
"Tại sao không gọi người tới hỗ trợ?"
"Nhà người ta bận hết rồi."
"Vậy sao không gọi công ty chuyển nhà?"
"Cũng không có mấy đồ mà, còn giá tiền nữa."
Chị ấy nghe tương đối im lặng: "Sao chị lại tìm được một người không phóng khoáng như vậy nhỉ?"
"Biết làm sao bây giờ, hiện tại người ta đã có gia đình nhỏ rồi, muốn tiết kiệm mà."
"Ừm, tiết kiệm để làm gì vậy?"
"Mua hoa tặng vợ."
"Thôi được rồi, mặc dù có một chút điểm dối trá, nhưng nghe rất xuôi tai."
Giọng nói của chị ấy nghe rõ hơn một tia ngọt ngào, tôi có thể tưởng tượng được dáng vẻ tươi cười trên gương mặt chị lúc này, trong nội tâm cũng cảm thấy ngọt ngào: "Tư Vũ, em nhớ chị."
Chị ấy mân mê môi khẽ cười: "Nhớ đến thế nào?"
"Nhớ đến mức tiểu thung lũng hoa hồng trên ban công cũng cảm nhận được sự ai oán của em mà héo rũ ra rồi."
"Cô giáo Tiêu, em biết chị luôn yêu quý hoa cỏ, như vậy là khủng bố tinh thần đấy."
"Trách ai bây giờ đây, tự em còn muốn héo rũ ra rồi nữa, chiều nay chị có phải đi xã giao không?"
"Có."
"Thế tối phải ra ngoài ăn cơm à?"
"Rất có thể."
Lòng tôi tràn đầy thất vọng: "Chị có thể kiếm cớ chạy thoát thân được không?"
"Có chuyện gì vậy?"
"Em vốn định đi ra siêu thị mua ít đồ ăn, nấu cho chị bữa tối."
"Ra vậy, chị có thể suy nghĩ một chút." Chị ấy có vẻ rất vui.
"Thật hả? Em đi chuẩn bị đây!"
Cúp điện thoại, tôi giãy giụa bật dậy từ trên ghế sôpha, trước tiên đem hành lý sắp xếp cho gọn gàng, sau đó cầm lấy túi tiền và chìa khóa đi ra cửa.
Khẩu vị của Kiều Tư Vũ rất thanh đạm, đặc biệt thích đồ ăn chay, tôi đi dạo một vòng quanh siêu thị dưới lầu, chọn một túi rau quả tươi, sau đó mua chút thịt bò, nhớ chị ấy cũng thích ăn súp, tính toán một chút, sau đó gọi điện thoại cho Hoa Miêu: "Mày đang làm gì đấy?"
"Đánh Golf."
"Quý sờ tộc vậy?"
Cô ấy lười biếng nói: "Anh ấy thích chơi golf, tao chỉ đi cùng thôi."
Khỏi đoán cũng biết cô ấy đang ở cùng với Kiều Hãn Vũ, tôi không muốn hỏi nhiều, trực tiếp đi vào chủ đề: "Này, cái hôm nọ ấy, mày nấu súp gì ngon vậy?"
Giọng nói của cô ấy là lạ : "Mày muốn nấu súp?"
"Đúng vậy."
"Lần trước mày hỏi tao như vậy, đã là nhiều năm trước rồi."
Tôi biết cô ấy đang nhớ tới khoảng thời gian tôi hẹn hò cùng Lương Noãn Tình, không khỏi có chút lúng túng: "Thế hả? Tao cũng không nhớ rõ lắm."
"Súp đậu mướp đắng hầm xương."
"Ừ ừ, là món đó."
Tôi đang muốn tắt điện thoại, thì bị cô gọi lại: "Nhất Nặc."
"Sao vậy?"
"Không có gì." Cô ấy thở dài: "Mày hạnh phúc là tốt rồi."
Tôi nhớ đến tình cảnh hôm đó cô ấy và Kiều Tư Vũ cùng nhau ra khỏi công ty, nhịn không được hỏi: "A Miêu, mày và Kiều Tư Vũ..."
Đột nhiên, tôi không biết phải dùng từ thế nào, ngược lại cô ấy lại nhanh chóng tiếp lời: "Chị ấy xin lỗi tao."
Tôi ngạc nhiên: "Xin lỗi?"
"Tao không biết phải nói như thế nào, đối với người như chị ấy mà nói, nói ra câu xin lỗi không phải là một chuyện dễ dàng."
Tôi cẩn thận từng li từng tí dò hỏi: "Vậy hai người đã có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước chưa?"
"Chuyện kia đã qua rồi, huống chi, dẫu sao chị ấy cũng là chị họ của Hãn Vũ, tao cũng không thể đối chọi mãi với chị ấy như vậy được."
Cảm giác khẩu khí của cô ấy buông lỏng, tôi không khỏi đại hỉ: "A Miêu, cám ơn mày."
"Cám ơn gì chứ?"
"Mày không biết tao hi vọng hai người có thể ở cạnh giống như bạn bè thế nào đâu."
"Giống như bạn bè? Về chuyện đó tạm thời còn rất khó."
"Từ từ rồi cũng có thể thôi, phải không?"
Hoa Miêu không trả lời, rồi lại nói: "Nhất Nặc, Hãn Vũ đã đưa tao đến gặp cha mẹ rồi."
"Hả?" Tôi kinh ngạc, đồng thời lại vì cô ấy mà cao hứng: "Sao sao? Cha mẹ anh ta thích mày chứ."
"Bố của anh ấy khá tốt, mẹ thì hi vọng anh ấy tìm được một chỗ môn đăng hộ đối."
Giọng nói của Hoa Miêu nghe không ra tâm tình gì, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được, có khó chịu, có tức giận, có bất đắc dĩ, ở thời điểm Kiều Hãn Vũ vẫn còn đang theo đuổi Hoa Miêu, Hoa Miêu đã có qua loại lo lắng này, haiz, sự thật chứng minh lo lắng của cậu ấy là có cơ sở. Tôi cắn cắn môi, tiếp tục nói: "Chỉ cần Kiều Hãn Vũ đủ kiên định là được rồi, đúng không?"
"Anh ấy kiên định, nhưng mà, ài, dù sao lực cản là không tránh khỏi được rồi, tao cũng không thể dự đoán được sau này sẽ ra sao nữa."
Tôi cau mày nói: "Mày nói chuyện nghe thật thiếu tin tưởng, không giống mày chút nào."
"Thôi, không nói nữa." Cô ấy bất đắc dĩ nở nụ cười thoáng qua, rồi lại nói tiếp: "Nhất Nặc, kỳ thật so ra tao còn lo cho mày hơn."
"Lo cho tao?"
"Nhà Kiều Tư Vũ không đơn giản đâu, trước đây là tao không biết."
Hoa Miêu tựa hồ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, tôi nói: "Tao biết rồi, nhà chị ấy cũng là dân kinh doanh, nghe nói bác gái rất lợi hại."
"Tóm lại, bây giờ mày vui vẻ là được rồi." Hoa Miêu lại trầm mặc thoáng qua một phát, rồi nói: "Kiều Tư Vũ là người phụ nữ độc lập, nếu như chị ấy muốn làm cho mày hạnh phúc, tao cảm thấy chị ấy sẽ làm được."
Đây coi như là lần đầu tiên Hoa Miêu chính diện đánh giá Kiều Tư Vũ, tôi vui mừng nhưng cũng không quên an ủi cô ấy: "A Miêu, mày đừng quá lo lắng, chỉ cần mày và Kiều Hãn Vũ yêu nhau sâu đậm, không ai có thể chia rẽ được bọn mày."
"Ừ, tao biết rồi, anh ấy đang gọi tao,