Cả ngày hôm qua tôi đã làm gì nhỉ? Dọn nhà, quét dọn vệ sinh, mua thức ăn, nấu cơm, buổi tối còn cùng nữ thần chơi trò chơi "Nối liền khoảng cách cơ thể"... Thật sự mệt mỏi quá, mệt đến mức hận không thể như truyện cổ tích công chúa ngủ trên giường, say giấc đến trăm năm.
"Tiêu Nhất Nặc, em còn phải đợi chị gọi đến mấy lần mới chịu dậy đây hả?"
Tôi khẽ đem con mắt mở ra một đường, Kiều Mỹ Nhân đang đứng ở trước giường, đôi mi thanh tú nhíu lại, ngữ khí ẩn chứa hàm ý không kiên nhẫn, thế cái người hôm qua quyến rũ phong tình, xinh đẹp vạn chữ không miêu tả hết là ai đấy? Chả lẽ tôi gặp ảo giác? Đắng lòng với tình trạng nữ thần biến hình sau một đêm ngắn ngủi, tôi muôn phần không tình nguyện từ trong chăn đứng lên, một bên mặc quần áo, một bên hữu khí vô lực đề nghị: "Nghe em nói nè, kỳ thật chị có thể dùng nụ hôn đánh thức em mà, tỉnh như vậy còn nhanh hơn đấy."
"Ok." Chị ấy kéo căng khuôn mặt, gật đầu nói: "Kỳ thật xét theo trường hợp đánh tỉnh mà nói, còn nhanh hơn đấy."
"Thôi bỏ đi."
Tôi đi vào rửa mặt, liếc thấy hai cái cốc song song bất đồng màu sắc được thả chung một chỗ, còn có cặp bàn chải tình lữ đáng yêu, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, đây chính là kiệt tác của tôi, Kiều Tư Vũ đã qua cái tuổi để tâm đến loại tiểu tiết này rồi, nhưng may thay nội tâm của chị ấy vẫn còn sót lại một chút tiểu nữ sinh đáng yêu, tôi nghĩ lúc tôi mua những thứ này, chị ấy hẳn là phải rất vui, cho dù nét mặt thì như muốn nói "Ngây thơ!"
Nhớ tới tựa hồ có chút buồn cười, tại vì rất lâu trước kia, tôi đã từng hy vọng cuộc sống của mình có thể trở nên đặc sắc, có thể nếm thử đủ loại hương vị, trong đầu tràn đầy những ý niệm không thực tế, ví dụ như đi bộ thám hiểm một địa phương thần bí nào đó, khai hoang sa mạc, dong tàu ra khơi, tôi nghĩ mình phải đi học nhiều thứ, làm rất nhiều chuyện điên cuồng.
Mùng 2 tết, tôi đã từng mơ một giấc mơ, trong mơ tôi đi đến một nơi tựa như tiên cảnh, đó là một thung lũng hẻo lảnh, hoa và cây trái trải rộng đến chân trời, nước suối chảy róc rách, có một ít cây ăn quả xung quanh, trên cây treo đầy trái chín, hương thơm ngọt ngào mê người. Sau khi tỉnh lại, dư vị thật lâu vẫn không tan, tới trường học, tôi không nhịn được chia sẻ cùng các bạn học và Hoa Miêu, nhưng không biết là do miêu tả của tôi quá đặc sắc, hay do mấy người kia chỉ là đám phàm phu tục tử tham ăn, bọn họ nghe được mùi ngon, đến cuối cùng, một trong số đó bỗng nhiên vỗ đùi đắc ý "Ha ha! Chỗ mày kể, tao biết là đâu rồi! Quê tao có một chỗ như vậy đấy, giống y như chỗ mày hình dung, không chừng đúng là mày mơ về nó đấy!" Kết quả là, dưới sự tổ chức của tôi, vào một ngày cuối tuần nào đó, lũ nhóc con mười mấy tuổi chúng tôi trước ô tô, sau xe đạp, bắt đầu hành trình đi tìm giấc mộng của tôi. Chúng tôi ở trong thung lũng hẻo lánh tốn mấy tiếng đạp xe, đạp cho đến khi hai chân như mềm nhũn ra, cuối cùng sau khi trèo đèo lội suối, rốt cuộc cũng đến được chỗ của người bạn học kia, tuy rằng không bằng một phần mười cảnh sắc trong mơ, nhưng cũng coi như là non xanh nước biếc, lũ nhóc chúng tôi trong tình trạng kiệt sức, cơ bắp rã rời, nhưng phấn khích vô cùng, tất cả ngồi thành một vòng tròn trên sườn núi xanh biếc, uống nước trái cây mang đến, ăn lương khô, cuối cùng lại chạy qua vùng phụ cận trộm hái một ít đào, trái đào lớn, nhiều nước trong veo, mận thì có chút chua, nhưng đều bị chúng tôi quét sạch. Chúng tôi mệt rồi nằm phơi nắng ở nơi đó, dưới ánh mặt trời ấm áp, cười cười nói nói, trải qua một buổi chiều vui vẻ, sau đó cảm thấy mỹ mãn quay trở về.
Chuyện này đối với tôi mà nói, khắc sâu vào trong trí nhớ, từ sâu bên trong tôi cảm thấy vui vẻ đến không lời nào có thể diễn tả được. Dù sao có đoạn thời gian, trong đầu tôi tràn đầy những tư tưởng kỳ diệu, tôi cảm giác, những sự tình điên cuồng mình đã làm, những chuyện tốt những chuyện xấu đã trải qua, đó mới được xem là cuộc sống, tôi mơ ước cuộc sống của mình thật nhiều khó khăn trắc trở, thật nhiều sóng gió, thật nhiều niềm vui bất ngờ, thế nhưng ngược lại, tôi hy vọng chỉ duy nhất con đường tình yêu là có thể vững vàng thuận lợi, dễ dàng nhìn thấy cuối con đường, người tôi nắm tay, tôi sẽ không muốn thả, tôi hy vọng có thể vĩnh viễn được đứng bên người này, không cần đến người tiếp theo.
Cho nên sự thật châm chọc đến nực cười, bất luận tôi có là nhân viên khảo thi lúc trước, hay là giáo viên của hiện tại, giống như nhân sinh có thể thấy rõ ràng, nhìn được một kết cục, nhưng người đứng bên cạnh tôi đã thay đổi mất rồi, con đường tình yêu của tôi ngược lại giống như đang ngồi trên một sợi dây cáp treo, biến đổi vô thường, tôi từng hạnh phúc giống như đi trên mây, rồi rơi xuống vùng biển sâu thẳm, cảm thụ được cái lạnh thấu xương, vì buồn tình mà trầm luân, hôm nay rốt cuộc cũng đã tỉnh lại rồi, tiếp tục bước về phía trước.
Tôi cầm lấy cốc nước đứng ở nơi đó, hướng về phía con người trong gương miệng đầy bọt biển nhe răng cười cười: "Ha! Tiêu Nhất Nặc, năm 26 tuổi này mày rất may mắn đấy, bởi vì mày đã gặp được Kiều Tư Vũ rồi."
Bữa sáng ngoại trừ kiểu dáng Tây Âu bên ngoài, thì chính là cháo hoa cùng đồ ăn kèm, đây là khẩu vị của Kiều Tư Vũ. Tôi không quen ăn cháo hoa nhạt nhẽo, cầm lấy bình nhỏ, thoáng cái rắc đường vào.
"Mẫn Đường vừa gọi điện thoại tới, nói buổi trưa mời chúng ta đi ăn cơm." Kiều Tư Vũ ở bên cạnh húp cháo nói.
"Ừ, vậy thì chị đi đi."
Kiều Tư Vũ nhíu mày cường điệu: "Cô ấy nói là mời chúng ta."
"Hả, em biết rồi." Tôi múc cháo nêm nếm, cảm thấy vị ngọt vừa đủ rồi, giương mắt nói: "Em rất thích đi ăn cùng Đường tỷ, nhưng bạn em hẹn trước mất rồi."
Chị ấy tò mò hỏi: "Lúc nào vậy? Sao trước đây không thấy em nói?"
Tôi có chút ngượng ngùng: "Bởi vì lúc trước em nghĩ rằng dành cả ngày ở cùng chị, cho nên muốn từ chối."
Chị ấy nở một nụ cười: "Ngược lại em có vẻ rất thành thật."
Tôi hé miệng cười: "Trước mặt của cậu ấy thì em sẽ không thành thật thế đâu."
"Cô ấy là bạn của em à?"
"Là một T."
"Hả, tìm em có việc gì sao?"
"Không có, chắc là lâu rồi bọn em không gặp nên muốn gặp thôi."
"Ừ."
Chị ấy không hỏi nữa, tiếp tục ăn cháo, tôi nhìn chị ấy trong chốc lát, thật lòng nói: "Tư Vũ, cám ơn chị."
Chị ấy ngẩng đầu lên: "Cám ơn vì gì?"
"Cảm ơn chị đã xin lỗi Hoa Miêu."
"Giữa chúng ta không cần phải nói điều này." Khóe miệng chị ấy khẽ nhếch lên, bổ sung: "Nếu như có thể làm một việc khiến cho em cảm thấy thoải mái hơn, chị nguyện ý làm."
Vậy đại khái đây chính là lời dỗ ngon dỗ ngọt của Kiều Tư Vũ, tôi mỉm cười gật đầu, không muốn cùng chị ấy tiếp tục đề tài này, chị ấy chợt nhớ tới gì đó, lại nói: "Chiều nay em đi tới cửa hàng 4S lấy xe, sau đó đi đón chị."
"Ok."
Mười một giờ hơn, Kiều Tư Vũ thay chiếc áo T-shirt bó sát người cùng quần jean, tôi "Oa" một tiếng: "Hiếm khi thấy chị mặc quần jean đó nha."
"Có cảm tưởng gì không?"
Tôi quan sát chị ấy từ trên xuống dưới, tự đáy lòng cảm thán: "Người đẹp vóc dáng đẹp, mặc cái gì cũng đẹp."
Chị ấy đưa tay tháo kẹp tóc, mái tóc đen như mực từ trên vai chảy xuống, chị ấy vuốt mái tóc dài, qua gương nhíu mày nhìn tôi: "Kẹp hay là thả?"
Tôi từ phía sau ôm lấy chị ấy, hôn một chút mái tóc của chị: "Kẹp lên đi."
"Vì sao?"
Tôi ôm cổ chị ấy cười khúc khích: "Bởi vì kẹp lại phối hợp với biểu tình lãnh khốc xưa nay của chị, nhìn đã thấy rét, có tác dụng ngăn chặn người khác không dám tới gần."
"Cái loại ý nghĩ này thật thiếu phóng khoáng, nhưng bất quá cũng rất đáng yêu."
Nói rồi chị ấy xoay người lại, kéo cổ của tôi hôn thật sâu, môi của chị ấy giống như một loại quả đông lạnh, khiến tôi lưu luyến, khiến tôi say, tôi nhắm mắt lại, đang muốn thâm nhập thêm vào nụ hôn này, chị ấy lại đẩy tôi ra, xấu xa cười: "Chị phải đi rồi."
Tôi mở to hai mắt, thở hổn hển: "Thế là thế nào vậy?"
Chị ấy chỉ chỉ cổ tay, vô tội nói: "Nửa tiếng nữa là chị phải đi tới đó rồi, Mẫn Đường hận nhất là người không tuân thủ giờ giấc đấy."
Được rồi, tôi thua rồi, đành tiễn chị ấy ra tận cửa, nhìn chị ấy đi đến bên cạnh thang máy, duỗi nửa người kéo dài trường âm gọi: