**Quỷ mộc hài ở thực tại chỉ là một đôi giày và đã bị quỷ nhãn nuốt ở chương 35.
**Quỷ mộc hài hiện tại chỉ là thứ do Mặc Phong hư cấu ra.
Nên sẽ mang hình dạng giống với trí tưởng tượng của hắn.
Về phần tại sao hắn lại tưởng tượng nàng không có mặt thì bên dưới sẽ giải đáp.
Nhìn xem gương mặt đáng sợ cách bản thân rất gần này, Diêu Vũ liền cố gắng nín thở, giảm nhẹ sự tồn tại.
Quỷ mộc hài không có mắt mũi miệng, nên tựa hồ chỉ có thể thông qua âm thanh đến phán đoán vị trí mục tiêu.
Diêu Vũ suy đoán, ở trong lòng Mặc Phong, nàng ta có hình dạng như thế này chín phần mười là vì, hắn cảm thấy nàng là một kẻ không có chính kiến, không có bộ mặt và tiếng nói riêng của mình.
Nàng sẽ chỉ biết nghe theo lệnh của kẻ khác, mà không biết dùng mắt nhìn sự thật, dùng miệng để nói ra.
Tựa như một con rối bị người thao túng.
Xuyên thấu qua đám lớn cỏ dại, ngay khi lòng bàn tay Diêu Vũ đều ứa ra mồ hôi, sắp không nhịn nổi nữa, gương mặt chắn trước cửa hang rốt cuộc mới chịu rời đi.
Guốc gỗ đạp trên đất cát, âm thanh cũng không vang dội như ở trên sàn nhà.
Thông qua cửa động, nhìn thấy tà áo màu nâu sẫm lướt qua trước mặt, ánh mắt Diêu Vũ liền bất giác bị hai bên cổ chân trắng nõn, tinh tế của quỷ mộc hài thu hút.
Ngoài ra, còn có đôi guốc gỗ đế bằng, ánh lên sắc đỏ mông lung kia.
Nếu y nhớ không lầm, lần đầu tiên y nhìn thấy nàng, quỷ thể của nàng liền chính là đôi guốc này.
Diêu Vũ ngồi yên trong hốc cây, lắng nghe bên ngoài truyền tới âm thanh gió thổi rì rào.
Một lúc lâu, đến mức tay chân của y đều có chút tê mỏi, ở bên ngoài, hai đầu quỷ dị kia rốt cuộc mới chịu ly khai.
Nhưng dù tiếng guốc gỗ của quỷ mộc hài đã đi xa, Diêu Vũ vẫn như cũ chậm chạp không chịu chui ra.
Quả nhiên, hơn một phút sau, một tiếng bước chân trầm muộn liền đã vô thanh vô tức vang lên ở ngay bên cạnh, cách y chưa đến nửa thước!
Cmn, đám quái vật này cư nhiên còn biết chơi trò giương đông kích tây! Nếu không phải vừa nãy vì không nghe thấy tiếng bước chân rời đi của quái vật đầu heo mà cảm thấy lo nghĩ, y liền đã rơi vào bẫy của bọn chúng rồi.
Sau khi quái vật đầu heo canh giữ ở bên cạnh di động, từ xa, tiếng bước chân của quỷ mộc hài đã lần nữa vòng trở về.
Lần này, tựa hồ đã nhận định Diêu Vũ thật sự không trốn ở xung quanh đây, quỷ mộc hài cùng quái vật đầu heo rất nhanh liền đã cùng nhau rời đi.
Diêu Vũ chờ một lúc lâu, sau khi xác nhận bọn chúng sẽ không quay lại lần nữa, y mới mang theo Tiểu Hắc, từ từ bò ra khỏi hốc cây.
"Tiểu Hắc, ngươi biết chủ nhân của ngươi đang trốn ở đâu sao?" Vô duyên vô cớ nhiều ra một trợ thủ, Diêu Vũ làm sao có thể không vắt cạn lợi ích...khụ khụ, nhờ nó tương trợ được chứ?
Chỉ là, dưới sự trông mong của Diêu Vũ, Tiểu Hắc lại chỉ thè lưỡi liếm móng vuốt, đầu nhỏ lắc lắc đầu, bày tỏ bản thân cũng không biết.
Được rồi, y chắc hẳn phải tuyệt vọng lắm mới đi mong đợi kỳ tích phát sinh từ một con mèo.
Có điều, cũng không quá mức thất vọng, lúc này, Diêu Vũ lại đổi một câu hỏi khác, chắc chắn Tiểu Hắc có thể làm được:"Như vậy,