“Tiểu hỏa tử, ta nhìn ngươi đã đứng đây ngây người hồi lâu.
Là lần đầu tiên đến thành Trường An sao?” Người nói là một nam nhân tuổi hơn 40, gương mặt rất dài, mắt ti hí, còn để một chỏm râu cá trê, thoạt nhìn có điểm bất lương.Đối phương ngồi bên sạp hàng nhỏ, hai bên còn treo hai tấm hoành phi như gà bới đất, ghi to mấy chữ : Đồ Thư Quán.Diêu Vũ nhìn chằm chằm đối phương như vậy, chỉ đơn thuần là vì không ngờ tới được, người ở đây lại có thể chủ động mở miệng nói chuyện.Thế nhưng, khi rơi vào trong mắt nam tử trung niên, lại là một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Trong nháy mắt, trêи mặt gã liền không khống chế được mà hiện ra nụ cười tiêu chuẩn của con buôn, hướng Diêu Vũ phất phất tay.“Đến đây xem một chút đi tiểu hỏa tử, Đồ Thư Quán của ta chính là nơi buôn bán kỳ học, võ công trêи khắp thiên hạ, đảm bảo không lừa già dối trẻ, nếu không phải thế đạo trêu ngươi, ta cũng sẽ không đem những thư tịch quý báu này bán ra.”“Nhìn ngươi căn cốt hơn người, quả thật là kỳ tài luyện võ, hơn nữa lại cùng ta có duyên.
Ta đây liền giảm giá cho ngươi, năm quyển hai văn, mười quyển ba văn,… Uy, này, tiểu hỏa tử, ngươi chờ một chút!!!”Không quản nam tử hô to gọi nhỏ, lúc này, Diêu Vũ liền đã cùng Tiểu Hắc đi vào trong.Dù sao, y xem như nhìn ra, nam tử đó chín phần mười là một tên lừa đảo.
Cho dù muốn điều tra, cũng không thể xuống tay với gã được.Đi trêи đường lớn, Diêu Vũ vẫn có cảm giác như đang cưỡng ép xâm nhập vào một thế giới khác.
Bởi vì bộ lam y trêи người, lúc này, y bất giác lại trở thành tiêu điểm ở giữa đám người.Quan sát đến ánh mắt tìm tòi của người qua đường, thần sắc tự nhiên lại bình thản, không giống đang diễn kịch, nghi vấn trong lòng Diêu Vũ liền càng thêm cất cao.Chẳng lẽ, ở thế giới quỷ dị này, vẫn còn có cư dân bản địa?Tựa hồ là cùng quỷ liên hệ quá lâu, lúc này, Diêu Vũ lại phát hiện, chính mình tựa hồ đã không dễ hòa hợp vào thế giới loài người.Y mang theo Tiểu Hắc, một đường xuyên thẳng giữa dòng người tấp nập.
Hỷ nến bị y cầm trong tay, từ đầu tới cuối đều không có chút phản ứng nào.Rốt cuộc, không điều tra được bất cứ thứ gì, không thể làm gì khác hơn, Diêu Vũ chỉ có thể ở bên đường tìm tới một chỗ khách điếm, chuẩn bị thuê phòng, tìm chỗ tạm trú chân.“Khách quan, ngài là muốn nghỉ chân hay là muốn ở trọ?”Nhìn xem tiểu nhị đang khom lưng, gương mặt nịnh nọt trước mặt, Diêu Vũ liền đạm đạm nói :“Ở trọ.”“Như vậy sao? Vậy mời khách quan đi theo tiểu nhân.
Nơi đây vừa vặn còn có một gian phòng trống, tuy không phải là thượng hạng, nhưng nhất định sẽ không để ngài thất vọng.”“Tiền thuê trọ cũng rất tiện nghi, một ngày nửa lượng bạc…”Lắng nghe lời nói của tiểu nhị, lúc này, Diêu Vũ mới chợt nhớ tới một chuyện tương đối tế nhị chính là…y không có tiền.Nói đúng hơn, cùng lệ quỷ tranh phong, định nghĩa về ‘tiền’ cũng đã sắp sửa bị đóng gói đuổi khỏi trí nhớ của y.Nhưng cũng còn tốt, có hệ thống ở đây, y rất dễ dàng liền từ trong thương thành hối đoái mấy lượng bạc, cứ vậy liền đem tiền thuê trả xong, tổng cộng là ba ngày.Kế tiếp, nhân lúc tiểu nhị còn chưa có