Nhìn thấy từng sợi sương mù này, Diêu Vũ liền rơi vào trầm tư, không khỏi phỉ nhổ : thật sự là đúng ‘người’, đúng thời điểm.
Tên Vương Hùng này thật sự là rất biết chọn nha.
Dạo gần đây đúng là náo nhiệt, người quen đều từng cái lại từng cái tìm tới.
“Ngươi nhìn thấy nhi tử của ta sao?” Bị quỷ vực ngăn cách, quỷ vụ chỉ có thể dừng ở bên ngoài, không thể tiến được thêm nửa bước.
Nhưng dù vậy, âm thanh của nàng vẫn giống như có ma lực, dễ dàng xuyên thấu hư không, truyền vào tai Diêu Vũ.
Cảm nhận được khí tức của nàng, hai vị hung thần ở bên người Diêu Vũ đều không khỏi nghiêm túc.
Thậm chí, ngay cả âm ảnh của quan tài ở sau lưng y cũng đều không khỏi dựng đứng lên.
Chỉ là, dưới trạng thái giương cung bạt kiếm này, Diêu Vũ vẫn là vịn lấy tay của Vệ Tử Khâm, khuyên can hắn :“Tử Khâm, đem quỷ vực thu lại đi.”
Y biết rõ, giữa Vệ Tử Khâm và Nhược Mộng vẫn có một chút ấn oán chưa được giải.
Nếu tra kĩ tiền căn hậu quả thêm chút nữa, thì mọi thứ thậm chí còn là do y mà ra.
Chỉ là, hiện tại, y lại không muốn cùng Nhược Mộng trở mặt.
Không phải vì đánh không lại, dù sao bên cạnh y cũng có ba vị hung thần bảo hộ.
Mà chỉ là vì, y đuối lý.
Nói ra rất xấu hổ, nếu không phải hôm nay nhìn thấy nàng, y có lẽ đã quên mất việc chính mình cùng nàng còn có một cuộc giao dịch chưa hoàn thành.
Khi đó, y có thể nói là đang lợi dụng nàng ngăn chặn Vệ Tử Khâm, cho nên mới nói ra hoang ngôn lừa gạt nàng.
Bây giờ đây, nếu lại còn hùng hổ, ỷ thế hiếp người, xác thực là có chút không nói nổi.
Dù sao, nàng cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương mà thôi…
Nghe thấy lời nói của Diêu Vũ, Vệ Tử Khâm liền trầm mặc, đem quỷ vực thu lại.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài, khói đen liền đã giống như quái thú sống dậy, giương nanh múa vuốt di động tới.
Chỉ là, cũng chỉ tiến hơn vài trượng, nó liền đã lập tức ngừng lại, tựa như đang e ngại ba tồn tại kinh khủng kia.
Lúc này, âm đồng thu nhỏ, Diêu Vũ có thể mơ hồ thấy được, bên trong sương mù, có một thân ảnh xinh đẹp, đơn độc đang cứng nhắc đứng đó.
Nàng cứ vậy dừng ở đằng xa, không tiến tới, cũng không rời đi.
Phảng phất đã hạ quyết tâm, phải đeo bám Diêu Vũ đến tận chân trời góc biển.
Diêu Vũ hít sâu một hơi, cảm giác chột dạ trong lòng trong nháy mắt lại bị đề thăng một chút.
Chỉ là, y chung quy vẫn lấy được can đảm, dùng hết khí lực đem sự thật bộc lộ ra.
“Hung thần tỷ tỷ…thật sự xin lỗi, trước kia là ta đang lừa ngươi, ta căn bản không biết nhi tử của ngươi đang ở đâu, ta…”
“Nhi tử…” Một tiếng nỉ non bén nhọn của Nhược Mộng đã vang lên, cắt đứt lời bộc bạch của Diêu Vũ.
Nàng chỉ không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ này, tựa như điên dại, căn bản không đem lời Diêu Vũ nói bỏ vào tai