“Hài…tử…” Không biết có phải nghe hiểu những gì Mặc Phong nói hay không, giọng nói của Nhược Mộng liền ngày càng trở nên thê lương.
Mũi chân tiến tới một chút, rồi lại rụt về, cứ như vậy tới lui vô định.
Không cho nàng nói thêm gì nữa, lúc này, Mặc Phong liền đã trầm giọng, lạnh lùng quát :“Ngươi không được tới gần y! Đứng yên ở đó cho ta.
Cũng đừng nói gì hết, ta không muốn nghe ngươi nói gì cả!”
Thân thể hơi cứng còng, song, Nhược Mộng vẫn là thật nghe theo, không còn dám tiến thêm dù chỉ là nửa bước.
Cứ như vậy, Diêu Vũ cùng Mặc Phong, Vệ Tử Khâm, Trác Thiên Hạo liền chậm chạp vòng qua nàng, tiếp tục tiến về trước.
Chỉ là, theo thời gian trôi qua, dù cố gắng phớt lờ, nhưng Diêu Vũ chung quy vẫn là không nhịn được.
“Mặc Phong, cứ để mặc nàng như vậy thật sự được sao?” Kể từ nãy đến giờ, đã gần nửa canh giờ, Nhược Mộng vẫn luôn một mực theo sau bọn họ, giữ vững khoảng cách trên dưới trăm trượng.
Lông mi thật dài khẽ rũ xuống, Mặc Phong liền trầm ngâm trong giây lát.
Sau đó mới nâng mắt, từ tốn nói :“Mặc kệ bà ta đi, đừng để ý.”
“Nhưng ngộ nhỡ nàng thật sự là mẹ của ngươi thì phải làm sao?” Diêu Vũ xin thề, bản thân thật sự không muốn nhìn thấy cảnh mẹ con tương tàn, ngược luyến tàn tâm gì đó một chút nào.
Không phải không nỡ, mà là phiền.
“Vả lại, nói không chừng, nàng cũng có nỗi khổ riêng…” Suy nghĩ một chút, Diêu Vũ vẫn lựa chọn đem mô tả trong nhiệm vụ về Nhược Mộng toàn bộ nói cho Mặc Phong biết, để hắn dựa vào đó mà tham khảo.
Nghe xong những gì Diêu Vũ nói, Mặc Phong liền im lặng lúc lâu, tựa như đang cân nhắc.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn là lắc đầu, nhợt nhạt cười :“Quả thật rất đáng thương.
Thế nhưng, đó lại có liên quan gì tới ta?”
“Cho dù bà ta thật sự là mẫu thân của ta đi nữa thì đã thế nào? Có thể xóa bỏ sự thật ta một mình cô độc, tự mình trưởng thành sao?”
“Ta không phải hài tử 3 tuổi, đã sớm qua cái thời khao khát tình thương của mẹ rồi.
Sinh thời không có mẫu thân nuôi dưỡng, sau khi chết, ta lại càng không cần.”
“Hiện tại, trên thế gian này, ngoại trừ em ra, ta đã không cần bất cứ thứ gì nữa.
Bao gồm cả thân nhân.”
Đột ngột được bày tỏ tình cảm, Diêu Vũ liền không khỏi sửng sốt.
Bởi vì những lời Mặc Phong nói, hoàn toàn đã nói vào trong tâm khảm của y.
Loại cảm giác này, tựa như là…đồng bệnh tương liên?
Chẳng lẽ, giống như Trịnh Khai Minh nói, ở thực tại y thật sự là côi nhi không cha không mẹ?
Vốn muốn được ôm ấp an ủi, nhưng đợi mãi lại thấy Diêu Vũ chậm chạp không chịu động, Mặc Phong liền ảo não híp mắt :“Tiểu Ngư nhi, em không định hỏi ta, nếu em và mẫu thân ta cùng nhau rơi xuống nước, ta sẽ cứu ai sao?”
Hả? Đây là yêu cầu kỳ quái gì vậy?
Có phần vô ngữ, Diêu Vũ liền lắc đầu, bình tĩnh trần thuật :“Ta biết bơi.”
Cơ hội bày tỏ tâm tình cứ thế tan biến, Mặc Phong chỉ có thể oán thầm Diêu Vũ thật không biết phong tình.
Cứ vậy, kế tiếp, cả đoàn ‘người’ liền một mực trầm mặc tiến về trước.
Phía sau lại đi theo một luồng sương mù đen kịt, cùng lớp màng sáng ở xa xa.
Bầu không khí này chỉ bị phá vỡ, khi Diêu Vũ thấp giọng hỏi một câu.
“Mặc Phong, Trác đại nhân, Tử Khâm, chẳng lẽ các ngươi thật sự cam nguyện thả ta đi