Không có
Không có.
Không có.
Diêu Vũ gần như là đem tất cả y phục đều lật tung một lượt, nhưng không ngoại lệ, từ đầu tới cuối đều không tìm được bất kì linh dị vật phẩm nào.
Hí phục là có, hơn nữa số lượng còn rất nhiều. Nhưng chung quy vẫn không phải là thứ y muốn tìm.
Đến phiên một bộ y phục cuối cùng đều đã bị quan sát xong, không quản bụi mù bay tứ tung trước mặt, Diêu Vũ liền âm thầm cắn răng, quay đầu đi chú ý nữ quỷ ở sau lưng mình. Chuẩn bị rút đi.
Nhưng nào ngờ, một khắc dư quang đảo qua bàn trang điểm, con ngươi của y liền không khống chế được, bắt đầu co rụt lại.
Bởi vì quỷ xoay người...không thấy.
Diêu Vũ triệt để cả kinh rồi, một khỏa tâm trong nháy mắt liền nhảy lên tới cổ họng, căn bản là không có cách bình phục lại, bắt đầu đưa mắt tìm kiếm ở những nơi khác trong phòng.
Góc phòng, trần nhà,... đều không có sự xuất hiện của nàng. Nhưng so với vị trí hiện tại, Diêu Vũ lại càng hi vọng nàng xuất hiện ở những chỗ đó hơn.
Là do bây giờ, quỷ xoay người...cư nhiên lại đang đứng ở cửa ra vào!
Đúng vậy, trong lúc y cặm cụi tìm đồ, nàng cũng không biết đã từ lúc nào lặng im không một tiếng động đi đến cửa phòng, đưa mặt vào trong vách tường.
Hồng sắc váy dài tựa như một mảnh vải bố, căng cứng, thô ráp.
Lúc này, Diêu Vũ cũng đã kịp thời nghĩ tới một sự tình vô cùng hỏng bét. Đó chính là, trong phòng này, ngoại trừ cửa chính ra, y đã không còn đường có thể trốn. Nếu muốn ra khỏi phòng, thì nhất định là phải từ bên người nữ quỷ này đi ngang qua!
Diêu Vũ âm thầm nuốt vào một ngụm nước bọt. Y thậm chí có thể cảm nhận được hai tay của mình đang nhè nhẹ run lên. Thậm chí, ngay cả con mắt nguyền rủa trên mu bàn tay, thời khắc này cũng đều lắng xuống, tựa như bị áp chế.
Theo thời gian trôi qua, Diêu Vũ hiển nhiên cũng phát hiện, hí tràng đang biến ngày càng nguy hiểm.
Cho nên, y không dám tiếp tục ở lại trong phòng nữa, chỉ có thể lựa chọn liều mạng!
Diêu Vũ từng bước một đi hướng quỷ xoay người, trảm mã đao cũng đã sớm giữ vững ở trong tay.
Càng bước về phía trước, y phảng phất lại bắt đầu quay trở về lúc bị quỷ dây thừng thắt cổ. Lông tơ trên người không khống chế được mà dựng đứng lên, toàn thân lành lạnh, như đang trầm mình trong nước đá.
Thân thể lại càng bắt đầu phản bội tự thân, có xúc động muốn bỏ chạy. Nhưng rốt cuộc vẫn là bị Diêu Vũ dằn xuống.
Phải biết, cửa phòng cũng không rộng, nhiều nhất chỉ có ba thước hơn. Lúc này, quỷ xoay người mặc dù là nghiêng người, đưa mặt vào phía bức tường, nhưng cũng đã chiếm gần một nửa kích thước của cửa.
Cho nên, thời khắc Diêu Vũ đặt chân đến thềm cửa, khoảng cách giữa y và