Cạch cạch
Bởi vì quỷ xoay người lui lại, nên Diêu Vũ mới có thể thở phào một hơi. Nhưng chưa để y thư giãn được bao lâu, lúc này, gian phòng ngay bên cạnh y liền đã truyền tới tiếng va chạm.
Phảng phất có đồ vật gì đang gấp rút muốn phá cửa mà ra.
Diêu Vũ hít sâu một ngụm khí, không dám suy nghĩ nhiều nữa, lập tức bất chấp hết thảy hướng về phía lối ra chạy đi. Bởi vì y có linh cảm, nếu để thứ quỷ bên trong gian phòng đó đi ra, chính mình nhất định sẽ chết chắc.
Theo hướng lối ra ngày một gần, tiếng diễn hí bên tai liền càng thêm to rõ. Pha lẫn với tiếng bước chân dồn dập của Diêu Vũ.
Y khẽ quay đầu nhìn lại, phát hiện quỷ xoay người vẫn đứng tại nguyên địa không nhúc nhích. Cho nên, liền càng thêm kiên quyết chạy về trước.
Chỉ là, càng chạy, đầu óc Diêu Vũ liền bắt đầu say sẩm, đối với tiếng xướng khúc kia nảy sinh si mê. Thậm chí còn lướt qua rất nhiều suy nghĩ điên cuồng, tỷ như tự tay đào tim đào phổi chứng minh cho tấm chân tình của mình.
Nhưng cũng vào lúc này, thân ảnh của Diêu Vũ cũng vừa vặn từ trong góc khuất của hành lang chạy ra, thoát khỏi bóng đêm bao trùm.
Ánh trăng trên bầu trời chiếu rọi lên người y, đem một góc của cái bóng phản chiếu ra.
Ở nơi mà Diêu Vũ không nhìn thấy, từng sợi dây xích trên quan tài giống như lại khẽ chuyển một chút. Nhưng ngay sau đó, lại tựa như là chịu phải thương tổn gì, trong nháy mắt liền phá toái, vỡ vụn thành từng điểm đen trôi nổi.
Gần như cùng lúc, vẻ si ngốc trong mắt Diêu Vũ cũng bị cuốn đi, lấy lại được thanh minh.
Nhưng nhớ lại suy nghĩ vừa rồi của mình, Diêu Vũ lại cả kinh đến ra một thân mồ hôi lạnh.
Loại trạng thái quỷ dị này rất quen thuộc, giống như ngày đó vừa nhìn thấy dung mạo của quỷ tân lang, y cũng đã từng xuất hiện qua triệu chứng như vậy. Chỉ là không có đáng sợ như bây giờ.
Theo suy đoán của Diêu Vũ...ừm, kỳ thực là kinh nghiệm xem tiểu thuyết nhiều năm cho hay. Thì đây có lẽ là một loại công kích tinh thần của lệ quỷ, giống như là tạo ra ảo giác, dùng để dọa người vậy.
Cũng chính là quỷ mê tâm trí.
Tầm mắt vốn bị u ám bao phủ, một lần nữa nhìn thấy được ánh sáng, mặc dù không tính là quá chói mắt. Diêu Vũ vẫn là theo phản xạ dừng lại bước chân.
Mà cũng trong nháy mắt, hí khúc liền đồng thời yên lặng. Cả hí tràng lại lần nữa khôi phục loại tĩnh mịch chết chóc kia.
Nhưng cũng bởi vì nơi đây quá yên tĩnh, nên một giọt nước tí tách rơi vào trên đỉnh đầu của bản thân, mới có thể khiến Diêu Vũ ngơ ngác sờ sờ đầu.
Ngón tay cọ đến chất lỏng sền sệt, cũng không giống như mồ hôi.
Y đem tay đưa ra trước, lúc này mới phát hiện ngón tay đã biến thành màu đỏ tươi, bị chất lỏng xích hồng lây dính.
Có mùi gỉ sét, tựa hồ...là tiên huyết.
Lúc này, lại là hai tiếng tích tách rơi vào trên đỉnh đầu Diêu Vũ. Y ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn liền đối diện với một cỗ thi thể nằm vắt ngang trên sà nhà, với tư thế vô cùng kinh khủng.
Tứ chi bị bẻ quắp vào cùng một chỗ, tạo thành một khối chữ nhật. Hai mắt trợn trừng, phảng phất trước khi chết đã gặp phải chuyện gì rất kinh khủng. Xương hàm triệt để vỡ