Lễ vật? Đúng rồi! Lần đầu tiên tới nhà người khác làm khách, nhất định cũng phải mang theo lễ vật làm quà biếu, nếu không sẽ lộ ra bất lịch sự.
Thế nhưng, trên người y làm gì có lễ vật để mà tặng cho hắn đây? Y căn bản là chưa từng chuẩn bị...
Lúc này, Diêu Vũ đã có điểm đứng ngồi không yên, mặc dù ở đối diện, quỷ con hát chỉ lộ ra nụ cười không mất lễ nghĩa.
Vào thương thành đổi đồ cũng không được, tích phân của y hiện tại chỉ còn lại trên dưới 4000 mà thôi. Nhiều nhất chỉ có thể đổi được một vật phẩm cấp B.
Thế nhưng, ở trong nhiệm vụ này, y đã tổn thất 5600 tích phân, hiện tại nếu lại thêm 4000 nữa, kia chẳng phải là công dã tràng rồi à? Ai bảo hoàn thành nhiệm vụ này cũng chỉ mới được 1 vạn tích phân kia chứ.
Có điều, nếu đổi vật phẩm cấp bậc quá thấp, e là sẽ không vào được mắt xanh của quỷ con hát. Đến lúc đó, nếu hắn không vui, cho rằng y không xem trọng, cố ý qua loa hắn, thì sự tình sẽ triệt để rơi vào ngõ cụt.
Phải làm sao bây giờ? Y lấy đâu ra linh dị vật phẩm, hơn nữa còn là cấp bậc cao đây chứ?
Trong lúc hốt hoảng, ánh mắt Diêu Vũ lại chợt nhúc nhích. Ngay sau đó, một tia tinh mang đã lập tức thoáng hiện trong não hải.
Khoan đã, linh dị vật phẩm...cấp bậc cao...y giống như đã có trong tay một cái rồi.
Tỉnh táo lại, Diêu Vũ liền lập tức kéo ra một góc móc khóa, thò tay vào trong lục lọi. Cố làm ra vẻ tự nhiên hết mức có thể, tránh cho người nào đó sinh nghi.
Chỉ là, nhìn thấy y ở trong ba lô tìm đồ, quỷ con hát giống như cũng không quá hiếu kỳ hay kinh ngạc. Trong mắt chỉ có một sợi hứng thú, bình tĩnh chờ y mang lễ vật ra.
Bởi vì sợ quỷ con hát nhìn thấy hỷ nến, nên động tác của Diêu Vũ cũng vô cùng cẩn thận.
Cho đến khi tay đã sờ trúng một sợi dây sần sùi, y mới dứt khoát đem nó kéo ra từ trong kẽ hở. Đồng thời cũng nhanh tay đem khóa kéo lại.
"Đây là lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi. Một chút lòng thành mà thôi, mong ngươi đừng ghét bỏ." Cố điều chỉnh cơ mặt cứng đơ như khúc gỗ của mình, Diêu Vũ liền đưa đồ vật trong tay cho kẻ đối diện.
Nhìn sợi dây thừng tỏa ra quỷ khí trong tay y, quỷ con hát cũng có phần sửng sốt. Nhưng rất nhanh, trên môi hắn liền đã dâng lên ý cười, vươn tay đón nhận.
Ngón tay hắn vô tình xẹt qua lòng bàn tay Diêu Vũ, hơi lạnh truyền tới, làm y không khỏi theo phản xạ rụt tay về. Cả người đều rùng mình một đợt.
Cầm lấy quỷ dây thừng, lật trái lật phải xem một chút. Kế tiếp, dưới sự kinh nghi của Diêu Vũ, dây thừng trong tay hắn thoáng chốc liền đột ngột tan biến ở ngay trước mắt y.
Sau đó, hắn mới chống cằm nhìn y, nghiền ngẫm cười :"Món lễ vật này của ngươi, ta rất thích. Đã lâu như vậy rồi,