Sắc mặt tựa như khối gỗ, Cao Văn liền há miệng, chầm chậm nói :"Y không giống chúng ta. Y đến nơi này là vì muốn lấy..."
Ngay khi quỷ con hát tràn đầy hứng thú chống cằm, chờ đợi đáp án của gã. Thì đột ngột, một tiếng đùng thật lớn liền vang vọng ở trong phòng.
Chỉ thấy, giữa mi tâm của Cao Văn lúc này đã hiện ra một cái lỗ máu, đang có huyết tinh không ngừng chảy từ bên trong ra ngoài, đem sống mũi của gã đều nhuộm đỏ.
"Lấy...lấy..." Không có tiếng hét thảm, giờ phút này, Cao Văn vẫn cứ làm theo mệnh lệnh, lắp bắp lặp lại một chữ này, mong muốn đem lời phía sau nói ra.
Nhưng rốt cuộc, sinh lực cũng không đủ chèo chống để gã nói dứt câu, Cao Văn liền hóa thành một bộ thi thể. Mà lúc này, quyền khống chế của quỷ con hát ở trên người gã cũng đã không còn hiệu nghiệm nữa.
Hồn phách bởi vì không đủ oán niệm chống đỡ, nên ngay cả quỷ cũng không làm được.
Lúc này, mắt thấy bí mật sắp tới tay, lại bị người ở dưới mi mắt cắt đứt, nụ cười điềm nhiên trên mặt quỷ con hát liền chậm rãi nhạt dần. Ánh mắt hắn có chút băng lãnh, ẩn chứa một cỗ nguy hiểm, bắt đầu hướng về phía người ngồi đối diện.
"Tiểu, Ngư, nhi, ngươi có ý gì đây?"
Cầm lấy súng lục, Diêu Vũ liền trầm mặc. Trong lòng cũng không vì giết chết Cao Văn mà cảm thấy tội lỗi. Bởi vì nếu không giết gã, ý đồ của y sẽ bị phơi bày, đến lúc đó, y sẽ trực tiếp đi vào tuyệt lộ, chết không yên lành.
Đương nhiên, còn vì một lý do nữa, từ trong tiềm thức, cầm súng giết người đối với Diêu Vũ, cũng không có bao nhiêu gánh nặng tâm lý. Tựa như y rất thường xuyên làm như vậy.
"Không có ý gì cả." Đã sớm chuẩn bị sẵn câu trả lời, nên lúc này, trạng thái của Diêu Vũ lại bình tĩnh đến lạ :"Ta chỉ là cảm thấy kẻ này tâm địa bất chính, tồn tại ở trên đời, sẽ chỉ tổn làm dơ bẩn ánh mắt xinh đẹp của công tử."
"Đồng thời, còn sẽ miệng đầy ô uế, làm công tử mất hứng, dùng bữa không ngon miệng. Dù sao, đối phương chỉ là một con chuột, có đúng không?"
Lời này của Diêu Vũ không chỉ cố gắng rũ sạch hết quan hệ của mình, mà còn thuận tiện nịnh bợ một phen. Không ngoài dự liệu, lãnh khí quanh thân quỷ con hát liền giống như thuỷ triều, nhanh chóng rút đi.
Hắn nhướng mày, cười như không cười đạo :"Có đúng không?"
Nhìn thấy bản thân thành công bình ổn cảm xúc của đối phương, khỏa tâm đang treo cao của Diêu Vũ mới từ từ thả xuống, y theo bản năng muốn lén lút đem súng lục thu về.
Chỉ là, đúng lúc này, một tiếng kinh hô tựa như thanh âm của ma quỷ lại vang lên, làm y không khỏi khựng lại.
"A, thứ này là...súng?"
"Ha hả, đúng vậy, công tử...cũng biết thứ này sao?" Diêu Vũ cười, nhưng nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Trong lòng thầm nghĩ, cái tên này nhất định là đã thành tinh, làm sao có thể cái gì cũng đều biết như vậy!
Nghe Diêu Vũ hỏi, quỷ con hát liền có chút hăng hái khiêu mi. Ngón tay tinh xảo như ngọc, lúc này cũng ở trên má phải của mình vẽ vài