Cảm thấy cứ kéo dài thời gian như vậy cũng không phải là cách, sẽ chỉ khiến bản thân càng ngày càng nguy hiểm. Vì vậy, Diêu Vũ liền liếc mắt, nói lảng sang chuyện khác :"Đúng rồi...công tử, ngươi ăn mặc như vậy, không cảm thấy nóng à?"
"Nóng?" Nghe thấy câu hỏi của y, khóe môi của quỷ con hát liền hàm chứa ý cười.
Lúc này, Diêu Vũ mới chợt nhận ra, câu hỏi của bản thân có bao nhiêu khờ khạo.
Quỷ cũng không phải là người, làm gì biết phân biệt nóng lạnh chứ?
Nhưng làm Diêu Vũ hãi nhiên hơn chính là, nam nhân thế mà không chỉ không trêu chọc y. Trái lại, còn mỉm cười, thuận theo lời y nói :"Ừ, quả thật là có hơi nóng. Nếu không, Tiểu Ngư nhi vào giúp ta tắm đi?"
"Đến lúc đó, ngàn vạn không được bị bộ dạng chân thật của ta dọa sợ nha."
Nghe lời này của quỷ con hát, trí tưởng tượng của Diêu Vũ liền bắt đầu bay xa. Không khống chế được suy diễn ra một vài hình ảnh liên quan đến chân thân sau khi bỏ xuống phấn trang của quỷ con hát.
Có thể hay không...trên mặt có một cái lỗ thủng? Dù sao, hắn nói trước đó bản thân đã từng bị súng bắn trúng.
Hay là...mặt xanh nanh vàng? Hai mắt trợn lồi, đầu lưỡi dài hơn một tấc?
Càng nghĩ càng kinh khủng, Diêu Vũ liền cười khan, xua tay :"Không cần...công tử chỉ cần thay y phục là được rồi, không cần tắm cũng không sao, dù sao, trên người công tử đã rất thơm..."
Biết được cái tên này có tính tự luyến, nên Diêu Vũ rất dễ dàng liền có thể làm đối phương cảm thấy vui sướng.
"Vậy được, nếu Tiểu Ngư nhi đã không ngại nhìn thấy gương mặt thật của ta. Như vậy, ta cũng liền không khách sáo nữa. Ngồi ở đây chờ ta, ta vào trong rửa mặt, thay y phục, liền sẽ trở về ngay thôi."
"Chỉ là...ta vẫn sợ chính mình sẽ vô ý, đem ngươi dọa chết khiếp."
Đối với câu cuối của quỷ con hát, Diêu Vũ cũng không để trong lòng, chỉ cho rằng đối phương đang cố tình hù doạ y.
Sợ chết khiếp? Ha hả, nhìn thấy Tiểu Hắc nhà hắn y vẫn còn chưa bị dọa sợ vỡ mật, chẳng lẽ hắn thoạt nhìn còn có thể đáng sợ hơn Tiểu Hắc không bằng.
Trừ phi, tháo phấn trang rồi, hắn có thể biến thành hung thần.
Nhưng Diêu Vũ cảm thấy, loại chuyện này so với heo mẹ biết leo cây thì còn phải khó tin hơn. Làm sao có thể được chứ?
Như Diêu Vũ mong muốn, quỷ con hát giống như là muốn thay y phục ngay tại chỗ này.
Cũng may, ở giữa phòng có một tấm bình phong rất lớn, thêu hình bách hoa yến, có thể đem khung cảnh phía sau che đậy một phần nào. Cho nên, cũng không sợ bị nhìn lén.
"Đừng đi lung tung." Nhẹ giọng căn dặn, quỷ con hát liền đứng dậy, đi vào phía sau bình phong. Ngay tức khắc, trên bình phong liền lờ mờ hiện ra bóng hình của hắn.
Hắn giống như đi tới trong góc phòng, đem mão phượng nặng nề trên đỉnh đầu lấy xuống, đặt lên trên bàn. Sau đó, dưới tiếng tim đập liên hồi của Diêu Vũ, bàn tay thon thả liền chậm rãi cởi áo ngoài của hí phục ra...
Treo lên trên