Diêu Vũ cúi đầu, hai chân đều đã bị tóc đen quấn lấy, nhưng dù vậy, y vẫn không giãy giụa chút nào, tựa hồ cũng đã cam chịu trước số mệnh.
Thế nhưng, nếu quan sát kĩ, sẽ có thể nhìn thấy, hai tay của y vẫn còn đang bám chặt lấy dây thừng. Rốt cuộc, một khắc dưới chân truyền tới lực kéo khủng bố, dây thừng trong nháy mắt cũng bị giật đứt, Diêu Vũ cũng không lại trầm mặc nữa...
Y đột ngột ngẩng đầu, hướng về phía miệng giếng vươn tay, hai cánh môi mấp máy, phát ra một câu thều thào, nhẹ bẫng, nhanh chóng bị gió cuốn đi.
"Phu quân..."
Gần như cùng lúc, Diêu Vũ liền cảm thấy dưới chân triệt để chìm vào trong thi thủy.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng xé gió mang theo lãnh khí lại đột ngột hướng y đánh tới, nhanh chóng quấn chặt lấy hai bên cổ tay của y, cường ngạnh đem y từ trong thi thủy cùng vô số tóc đen lôi ra.
Đồng thời, ngay tức khắc, bên tai y cũng lập tức vang lên vô số tiếng kêu bén nhọn, tựa như rất nhiều người đang cùng một chỗ kêu rên.
Âm thanh này Diêu Vũ vẫn còn tương đối khắc sâu, rất giống lúc quỷ hồn của Vương phu nhân bị xích sắt quấn lấy.
Ba một tiếng mở mắt, không kịp phòng ngừa, âm đồng của Diêu Vũ liền đã một lần nữa tiếp xúc tới ánh sáng mờ ảo bên ngoài.
Lúc này, Diêu Vũ chưa bao giờ cảm nhận được, thì ra cảm giác còn sống sót lại tốt đẹp như vậy.
Có lẽ, một số người phải đi qua bờ vực sinh tử, một khắc sinh mệnh sắp kết thúc, thì mới có thể thật sự biết trân trọng cuộc sống này.
Mà Diêu Vũ, trải qua nhiều lần sinh tử như vậy, thì lại càng yêu quý mạng sống của mình hơn.
Lúc này, theo tầm mắt khôi phục, y mới phát hiện bản thân đang bị dây xích treo lơ lửng giữa không trung. Xa xa, quỷ tân lang không biết đã yên vị từ bao giờ, đang đứng bên miệng giếng, đồng dạng nhìn xem y.
Bốn mắt va vào nhau, không biết có phải ảo giác của Diêu Vũ hay không, y cảm thấy quỷ tân lang giống như vừa cười. Nhưng đợi y phản ứng lại, thì cái gì cũng đã không thấy.
Ngoại trừ dây xích hắc hồng đan xen đang chậm rãi di động, đem y cuốn tới trước mặt hắn.
Bị treo lơ lửng trước mặt quỷ tân lang như vậy, Diêu Vũ cũng không cảm thấy có gì mất mặt. Dù sao bộ dạng chật vật hơn của mình, đối phương cũng đều đã sớm nhìn thấy. Cho nên, y liền vô cùng thống khoái trừng lại.
Chỉ là, ngay sau đó, Diêu Vũ lại không ngờ tới, dây xích nói thả liền thả. Khiến cơ thể của y trong nháy mắt liền mất đi thăng bằng mà rơi xuống.
Cả người căng thẳng, chuẩn bị ở trên mặt đất tìm một tư thế ngã xuống thoải mái. Nhưng không kịp phòng ngừa, eo của y lại đột nhiên bị một cánh tay hữu lực ôm lấy, cả người liền hoàn toàn sa vào lòng đối phương, tựa như rơi vào hầm băng.
Bị đối phương ôm, con ngươi Diêu Vũ ngay tức khắc liền không nhịn được mà chậm rãi giãn ra. Cuối cùng, lại kìm nén không nổi xúc động mà há miệng, hung hăng cắn lên trên bả vai của hắn.
Quỷ ở thế giới này không giống với thiết lập trong một số truyền thuyết. Bọn chúng đa phần đều có thực thể, ngoại trừ một số dị loại và chấp niệm yếu đuối chỉ có thể bám vào trên đồ vật ra.
Cho nên, Diêu Vũ không chỉ có thể cắn quỷ tân lang, mà còn phải dùng