Lúc nói rất hùng hồn, cho đến khi An Vũ Hiên từ trong khung ảnh đi ra, đứng ở trước mặt mình, Miên Dương trong nháy mắt đã giống như quả bóng xì hơi, co chân liền muốn chạy.
Chỉ có điều, ngay khi Miên Dương vừa mới quay lưng, còn chưa kịp chạy được mấy bước, y liền đã có cảm giác cổ chân của mình bị thứ gì đó túm lấy.
Đợi khi hồi thần, cả người Miên Dương cũng liền đã bị treo ngược lên cao, tư thế cùng vị lệ quỷ tỷ tỷ xấu số đã bị xé xác nào đó rất tương tự...
Nhớ đến hình ảnh như phim kinh dị **** *** nét ngày hôm đó, Miên Dương liền khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Cả người bị trút ngược, dẫn đến mái tóc của y cũng lửng lơ giữa không trung.
Nhìn xem gương mặt tuấn mỹ không chút tì vết đang gần trong gang tấc này, Miên Dương liền cố gắng câu môi, tạo thành một nụ cười khó coi.
"Phu...phu quân..."
"Ngươi muốn hòa ly với ta?" Thần sắc trên mặt không chút biến hóa, nếu không phải mái tóc sau lưng hắn đang quần ma loạn vũ, uốn éo bay lượn, Miên Dương có lẽ đã cho rằng hắn không hề giận dữ chút nào rồi.
"Ha ha, làm sao có thể chứ? Ta chỉ là nói đùa một chút mà thôi, phu quân ngàn vạn đừng để trong lòng..."
Nhìn xem lọn tóc đang siết chặt cổ chân mình của đối phương, một bên thử giãy giụa, một bên, Miên Dương lại chớp chớp mắt nài nỉ :"Cái kia...phu quân, có thể thả ta xuống được không? Ta chóng mặt quá..."
Vì để bảo trụ mạng nhỏ của mình, rất không có cốt khí, Miên Dương liền bắt đầu giả vờ đáng thương.
Diễn kỹ của y có thể nói là chẳng ra sao cả, thậm chí còn có chút sứt sẹo, chỉ là, vị lệ quỷ nào đó vẫn cứ tin tưởng không chút nghi ngờ.
Nhẹ nhàng thả Miên Dương xuống, nhìn xem khuôn mặt vô tội sắp lã chã chực khóc của y, lửa giận của An Vũ Hiên liền tan biến không còn một mảnh.
"....................."
Rốt cuộc, vẫn là chịu thua trước y, An Vũ Hiên cũng chỉ có thể thỏa hiệp :"Ta sẽ mang ngươi đi."
"Thật sao?" Vừa nghe thấy lời này, vốn đang ngồi thụp trên đất, ôm đầu, tỏ vẻ thống khổ, Miên Dương cũng đã lập tức ngồi bật dậy, tựa như hồi máu sống lại, trong nháy mắt liền sinh long hoạt hổ.
Bị tốc độ trở mặt của y làm vô ngữ, An Vũ Hiên liền nghiêng đầu, mười phần cao lãnh gật đầu một cái, xem như khẳng định.
Chỉ là, trước khi đồng ý, hắn vẫn có một chuyện muốn y đảm bảo :"Nếu gặp phải nguy hiểm, tuyệt đối phải tìm cách đánh thức ta."
Cho dù có đánh mất lý trí đi nữa, hắn nhất định cũng sẽ bất chấp mọi giá bảo hộ y chu toàn.
Sau đó tìm cách đưa y đi thật xa, không để bản thân làm tổn thương y.
"Đương nhiên rồi, phu quân không cần lo lắng, con người của ta vô cùng sợ chết, cũng rất tiếc mạng, nếu gặp phải nguy hiểm, ta nhất định sẽ để ngươi đứng ra, sau đó ngoan ngoãn trốn sau lưng ngươi."
Đáp ứng rất nhanh, cũng rất dứt khoát, nhưng ánh mắt Miên Dương lại có hơi đảo qua, rõ ràng là đang nói lời trái với lương tâm, căn bản không đem lời hắn nói để trong lòng.
Y ngoan cố muốn làm nhiệm vụ này đều là vì muốn cứu vớt hắn.
Nếu