Nơi Miên Dương đang ngồi là dưới một mái hiên, bên cạnh vách tường, chỉ cần ngẩng đầu liền đã có thể nhìn thấy mái ngói thật cao, cùng từng dãy kiến trúc hoa lệ, tựa như phủ đệ của vương hầu, tướng lĩnh, từng chi tiết nhỏ đều hiện rõ vẻ sang quý, bất phàm.
Ánh trăng hôm nay rất đẹp, cũng rất sáng, không phải một màu đỏ như máu, mà chỉ tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, ấm áp, nhẹ nhàng.
Trước mặt Miên Dương lúc này là một khoảng sân rộng trồng đầy hoa hải đường.
Không biết bây giờ là mùa gì, nhưng những cây hoa này, toàn bộ đều đang nở rộ, đỏ thắm một khoảng trời, dưới nguyệt quang lại càng trở nên xinh đẹp, rực rỡ.
Đứng trước cảnh đẹp như tranh vẽ, mỹ lệ đến hư ảo này, ngồi thẩn thờ lúc lâu, bất thình lình, ánh mắt trống rỗng, tựa như một mặt gương tĩnh lặng của Miên Dương cũng đã đột ngột xuất hiện một tia ba động.
Lạnh...
Đây là cảm thụ duy nhất của Miên Dương lúc này.
Tựa như máy móc, y liền nhấc cánh tay lên, nhìn về phía cổ tay của mình, bởi vì cảm giác lạnh lẽo y vừa cảm nhận được, chính là truyền đến từ nơi này.
Chỉ thấy, cổ tay trắng nõn của y hiện giờ, không biết vì cớ gì, thế mà lại bị bảy sợi tóc đen quấn quanh, giống như từng chiếc vòng, bám sát vào da thịt.
Theo cử động của Miên Dương, những sợi tóc này cũng giống như có sinh mệnh, bắt đầu nhúc nhích chuyển động, càng thêm khít chặt vào.
Đổi lại thành người bình thường, đột ngột thấy được hình ảnh quỷ dị như vậy, nhất định cũng đã sớm hoảng sợ hét lên, hoặc chí ít cũng sẽ theo bản năng đem mấy sợi tóc đó kéo xuống.
Nhưng cố tình, Miên Dương lại không phải là người bình thường.
Rõ ràng trí nhớ vẫn phủ kín một lớp sương mù, nhưng từ trong đáy lòng, đối với những sợi tóc này, y vẫn có một loại cảm giác vô cùng thân thiết.
Trong vô thức, y liền đưa tay, từ trong túi quần của mình lấy ra một nhúm tóc...
Giống như bảy sợi tóc kia, số tóc này đồng dạng cũng vô cùng dài, hơn nữa, mỗi một sợi đều có thể uốn éo, vặn vẹo, tựa như từng con rắn nước, tỏa ra hơi lạnh.
Từ trong nhúm tóc này lấy ra một sợi, lại đem số còn lại nhét trở về, Miên Dương liền tựa như thực hiện một loại nghi thức nào đó, đem sợi tóc kia quấn quanh cổ tay mình, tạo thành vòng tròn thứ tám.
"Tám lần rồi sao?"
Dùng đầu ngón tay vuốt ve những sợi tóc này, trong chớp mắt đó, ký ức tựa hồ đã biến mất của Miên Dương dường như cũng đã lần nữa ùa về.
Y nhớ được chính mình là ai, vì sao lại đến đây.
Cũng như nhớ rõ, nơi mà mình đang đứng, cũng liền chính là trong cơn ác mộng của An Vũ Hiên.
Đây đã là lần thứ bảy y chết đi, sau đó lại luân hồi, quay trở về điểm xuất phát.
Đừng hỏi làm sao y biết, bởi vì mỗi một lần luân hồi, y đều sẽ dùng sợi tóc An Vũ Hiên để lại cho mình quấn quanh cổ tay, xem như một lời nhắc nhở, không để bản thân đánh mất phương hướng, lãng quên hết thảy.
Kể từ khi tiến vào cơn ác mộng này, tất cả linh dị vật phẩm, bao gồm cả ba lô hệ thống, cũng đều đã biến mất, không thấy.
Cho nên bây