Như vô số phim kinh dị khác thường quay, chỉ cần mở cửa ra, nhất định liền sẽ truyền tới một tiếng ‘kẽo kẹt’ chói tai.
Cẩn thận bước vào trong từ đường, việc đầu tiên Miên Dương làm đó chính là đóng kín cửa lại, sau đó mới bắt đầu gọi tên An Vũ Hiên.
Một bên gọi, một bên lại không quên đánh giá khung cảnh xung quanh.
Giống như tưởng tượng của Miên Dương, từ đường này tuy rằng cũng có chút lạnh lẽo, nhưng so với khung cảnh ngàn dặm không chút sinh cơ ở Linh Vực, thì quả thật là đã ‘ấm cúng’ hơn rất nhiều, thậm chí còn cho người ta cảm giác như về ‘nhà’.
“An Vũ Hiên!”
“An Vũ Hiên!”Ánh mắt lướt qua đống bài vị xếp thành hàng trên bàn thờ, Miên Dương liền phát hiện, tất cả tựa hồ cũng đều là trưởng bối bên ngoại thích của mẫu thân An Vũ Hiên.
Bởi vì trong số những bài vị này, căn bản là chẳng có ai họ An cả!
Nhưng cũng dễ hiểu thôi, dù sao lão già đó chỉ là một kẻ lừa đảo, thì làm sao có thể có tổ tiên, họ hàng được chứ? Nói không chừng, ngay cả cái tên ‘An Mạc Diễn’ đó thật ra cũng đều là giả.
Cung kính bái lạy, xem như một loại tôn trọng với người đã khuất, Miên Dương lúc này mới bắt đầu tìm kiếm trong từ đường rộng lớn, sáng rực ánh nến này.
Không gian trong từ đường rất trống trải, có thể nói, ngoại trừ bàn thờ cùng giá nến ra liền đã không còn bất kì vật dụng gì khác nữa, càng đừng nói đến nơi có thể giấu người.
Chỉ có điều, Miên Dương lại có thể khẳng định, chính mình cũng không hề tìm sai chỗ, An Vũ Hiên thật sự đang trốn ở nơi này!
Đương nhiên, đây không phải là linh cảm hư vô mờ mịt, hay giữa y và hắn có tâm linh tương thông gì.
Mà chỉ là vì kể từ khi bước vào đây, đống tóc đen trong lòng ngực y cũng đã truyền tới dị động tương đối kịch liệt, tựa như cảm nhận được khí tức của hắn.
“An Vũ Hiên!”
Không có người đáp lời, không thể làm gì khác hơn, Miên Dương cũng chỉ có thể từng tấc từng tấc tìm tòi cơ quan, mong muốn mở ra mật đạo.
“Chư vị, đắc tội rồi.
” Thấp giọng nói, ngay cả một ngỏ ngách cũng không muốn bỏ qua, cho nên, lần đầu gặp mặt, Miên Dương cũng đã đem toàn bộ bài vị ở đây đều sờ soạng một lần, xem như thâm nhập giao lưu với tổ tông của An Vũ Hiên.
Cũng không biết là công sức của Miên Dương đã được đền đáp, hay là các vị tổ tông ở đây đều bị sự ‘nhiệt tình’ của vị tôn tức này dọa sợ mà chủ động hiển linh, khi bàn tay y vô tình chạm đến lư hương, thì chỉ nghe ‘ầm ầm’ một tiếng, bức tường phía sau bàn thờ cũng đã đột ngột chuyển động, lộ ra một không gian tối om.
( Tôn tức: cháu dâu.
)
Từ từ thả tay ra, cũng không có thời gian cảm tạ chư vị tổ tông đã ‘giúp đỡ’, Miên Dương gần như đã lập tức chạy về phía cửa cơ quan.
Trong đầu y chỉ có một suy nghĩ, đó là nhanh chóng tụ họp với An Vũ Hiên, để hắn thời thời khắc khắc đều ở trong tầm mắt của mình.
Chỉ là, giây phút bước chân vào trong mật thất, thời khắc bóng tối bao trùm, dư quang của Miên Dương tựa hồ cũng đã bắt được một đạo lãnh quang lướt qua trên vách tường.
Vệt sáng đó rất chói mắt, tốc độ