“Không đúng!”
Chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, đợi khi tỉnh táo lại, Miên Dương cũng đã lập tức xác định, nam tử trước mặt này tuyệt đối không phải An Vũ Hiên.
Bởi vì y nhớ rất rõ, bản thân vẫn còn đang ở trong mộng cảnh, An Vũ Hiên bây giờ cũng chỉ là một tiểu hài tử, thậm chí, cách lần cuối cùng cả hai gặp nhau cũng đều chưa tới mấy canh giờ, hắn sẽ không có khả năng lớn nhanh như vậy được.
Trừ phi, hắn mất khống chế.
Đương nhiên, nếu thật sự là vậy, y vẫn tin chắc rẳng, hắn có thể sẽ điên cuồng giết hết mọi người trong mộng cảnh này, thậm chí là tự mình giết mình, nhưng nhất định cũng sẽ không bao giờ tấn công y.
Bởi vì, hắn không nỡ.
Cho nên, Miên Dương rất nhanh cũng đã đoán được thân phận chân thật của người này…
Hắn hẳn là ca ca của An Vũ Hiên, tên gì thì không rõ.
Y chỉ biết, trong mô tả bối cảnh có nói, An Mạc Diễn bởi vì cảm thấy đôi mắt của An Vũ Hiên quá mức vẩn đục, không đẹp bằng ca ca mình, cho nên đã đào mất đôi mắt của ca ca hắn để thay vào cho hắn.
Chẳng trách vừa rồi, y lại cảm thấy đôi mắt thanh lãnh, mỹ lệ đó quen thuộc như vậy…
Mặc dù Miên Dương chỉ sững sờ trong chốc lát, nhưng trong lúc giao đấu, một khoảnh khắc như vậy cũng đã đủ để đối phương lấy mạng của cậu.
Trong nháy mắt, lưỡi kiếm sắc bén liền đã chém tới, tựa hồ là muốn trực tiếp đâm xuyên người Miên Dương.
Chỉ là, cũng vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, từ trong bóng tối, một bóng người cũng đã đột ngột xông ra, chắn ở trước người Miên Dương.
“Ca ca, mau dừng lại!”
Mũi kiếm thế như chẻ tre, vạch phá không khí, cuối cùng liền ngừng lại ở cách chóp mũi của An Vũ Hiên chưa đến nửa phân.
Bị khí lạnh cùng sát khí phả vào mặt, chỉ là một hài tử, An Vũ Hiên cũng đã bị dọa đến cả người run lên.
Nhưng dù vậy, bóng lưng nhỏ bé của hắn vẫn cứ kiên cường ưỡn thẳng, nhất quyết bảo vệ Miên Dương.
Nhíu mày, nhưng cũng quyết không nhân nhượng, nam tử liền lạnh lùng đưa tay muốn đẩy An Vũ Hiên sang một bên, lưỡi kiếm lại nhấc lên, tựa hồ vẫn chưa từ bỏ ý định giết ch/ết Miên Dương.
“Tránh ra.” Giọng nói của hắn cũng giống như kiếm của hắn, cho người ta cảm giác giống như một tảng băng, lãnh huyết vô tình.
“Ta không tránh! Ta tuyệt đối sẽ không để huynh tổn thương y!”
Bình thường, đối với người ca ca này, An Vũ Hiên có thể nói là vừa tôn kính lại vừa sợ hãi, chỉ cần đứng trước mặt đối phương thì ngay cả thở mạnh cũng đều không dám, càng đừng nói là cãi lại.
Thế nhưng, ngày hôm nay, không biết là vì cớ gì, hắn thế mà lại dám vì một ngoại nhân quen biết chưa đến mấy canh giờ mà chính diện đối nghịch với ca ca mình.
“Nếu huynh nhất quyết muốn giết y, vậy thì giết ta luôn đi.”
Bởi vì bốn bức tường của mật thất này đều có xây dựng cách âm, nên vừa rồi, khi Miên Dương đứng ở bên ngoài gọi tên hắn, hắn mới không nghe thấy được.
Sau đó, cửa mật thất đột ngột bị mở ra, hắn được tẩu tẩu bảo vệ, đã trốn vào trong góc khuất xa nhất của mật thất.
Mà ca ca hắn thì lại cầm theo trường kiếm, lặng lẽ ẩn thân vào bóng tối, chủ động phục kích kẻ tiến vào.
Vốn đã sợ hãi đến co rúm người, cho rằng người tiến vào chính là phụ thân,