Sau khi cửa đá khép lại, An Dạ Vũ cũng đã lần nữa thắp nến lên.
Trong nháy mắt liền khiến mật thất trở nên sáng bừng, có thể nhìn rõ hết mọi thứ…
Tuy rằng việc này đối với một người có âm đồng như Miên Dương mà nói, căn bản cũng chẳng khác gì dệt hoa trên gấm, làm chuyện vô bổ.
Đây là một gian phòng vô cùng trống trải, ngoại trừ một chiếc bàn cùng một bộ trường kỷ liền đã không còn gì khác nữa.
Lúc này, ở phía sau trường kỷ, mẫu thân của An Vũ Hiên cũng đã tỉnh lại.
Mà tiếng gọi vừa rồi, hiển nhiên cũng là do bà phát ra.
Lúc này, bà đang được An Dạ Vũ ôm vào lòng, xiêm y hoa lệ đã bị máu tươi thấm ướt, cũng không biết đã phải trải qua những loại tra tấn tàn nhẫn gì.
Gương mặt bà trắng bệch không còn chut huyết sắc, cũng không biết là do mất máu quá nhiều hay là quá mức đau đớn.
Chỉ là, dù rằng như vậy, từ trên người bà vẫn không nhìn ra được một chút đồi phế nào, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy thương tiếc…
Ở khoảng cách gần như vậy, đúng là càng nhìn càng thấy đẹp, chẳng trách trước kia lại có nhiều kẻ vì đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân mà tranh nhau tìm chết như vậy.
Mặc dù cảm thấy có chút không lễ phép, nhưng Miên Dương vẫn không khống chế được mà nhìn đến ngẩn ngơ, khiến khuôn mặt của hai huynh đệ họ An nào đó trong nháy mắt liền đen xuống.
Chỉ có điều, thân là đương sự, Trường Ninh lại không hề tức giận, trái lại còn yếu ớt nở nụ cười:“Công tử chính là người đã cứu mẫu tử Trường Ninh sao?”
“Vừa rồi là Vũ nhi thất lễ, mong công tử chớ trách.”
Lý do Trường Ninh không cảm thấy khó chịu, đó là vì từ trong đôi mắt của Miên Dương, ngoại trừ sự thưởng thức cùng cảm giác kinh diễm, bà cũng không nhìn thấy bất kì một tia khinh bạc hay d/ục vọng tr/ần trụi, ghê tởm giống như ánh mắt của những kẻ khác.
Cộng thêm việc bản thân là được y cứu giúp, nên ngay tức khắc, ấn tượng của Trường Ninh đối với nam tử lần đầu gặp mặt này cũng đã trở nên tốt vô cùng.
Theo lời kể của Trường Ninh, Miên Dương mới biết được, thì ra mật thất mà bọn họ đang ở, chính là do đương kim thánh thượng đích thân hạ lệnh để cấm vệ quân âm thầm xây dựng, xem như đường lui cuối cùng cho tỷ tỷ mình.
Thậm chí, ngay cả phò mã như An Mạc Diễn cũng đều không biết đến sự tồn tại của gian mật thất này.
“Mặc dù công tử để Hiên nhi truyền lời cho A Vũ rằng phụ thân của bọn họ đã bị tà vật bám vào người, nhưng ta biết, những lời đó cũng chỉ là để lừa gạt bọn họ mà thôi.”
“Bởi vì ta có thể nhìn ra được, An Mạc Diễn căn bản cũng không hề bị người khác điều khiển.
Có lẽ bộ dạng mưu mô đáng sợ ngày hôm nay, mới thực sự là con người thật của hắn…”
“Là ta trước kia có mắt như mù, nên mới bị chiếc mặt nạ giả dối đó lừa gạt xoay quanh, đến khi phát hiện được sự thật, thì mọi thứ cũng đã quá đỗi muộn màng.”
Không thể không nói, Trường Ninh tuy rằng chỉ là một công chúa, nhưng cũng là một nữ tử vô cùng quả quyết, tỉnh táo.
Trong nháy mắt liền đã nhìn rõ được chân tướng, mà không hề bị tình cảm phu thê che mờ lý trí, tự lừa mình dối người, cuối cùng tự tìm đường chết như mấy nữ chính ngốc nghếch trong tiểu thuyết cẩu huyết ba xu.
“Hiện tại, nếu Trường