- “ Lần sau đừng như vậy nữa “ Lưu Tinh Hà vỗ lấy cổ tay nhắc nhở nhưng thấy vẻ mặt Huỳnh Hứa Giai nhăn nhó liền nhìn xuống dưới , vén lên mới thấy có vết thương đang băng bó vẫn chưa lành .
- Em.
.
.Em .
Cô vội vàng rụt tay lại , kéo áo che đi.
Miệng chỉ mỉm cười lảng tránh .
Lưu Tinh Hà đang định nói thêm nhưng sợ làm cô khó xử nên chỉ thở dài :
- Lúc nãy chị hơi nặng lời nên xin lỗi em .
- Không có , chị cũng chỉ là muốn tốt cho em thôi mà .
Lưu Tinh Hà để cho Huỳnh Hứa Giai rời khỏi , lúc cô vừa định vặn tay nắm cửa thì âm thanh thông báo ở điện thoại của chị Lưu vang lên .
Cô ấy nhìn điện thoại , trầm tư một lúc rồi nhắn lại.
Dường như người bên kia không đồng ý khiến Lưu Tinh Hà lộ rõ vẻ mệt mỏi gọi Huỳnh Hứa Giai lại :
- Chủ tịch của khách sạn vừa thông báo muốn em đi dọn dẹp nhà vệ sinh , chị cũng nhắn lại cho anh ta sự việc nhưng anh ta không đồng ý .
- Em biết rồi.
Vậy em đi trước .
Huỳnh Hứa Giai thở dài , cầm lấy cây chổi cọ kì tất cả.
Dọn vệ sinh không phải là công việc khó , nhưng tay cô còn chưa khỏi hẳn.
Hiệu suất công việc cũng thấp hơn , vết thương lại trở nên sưng tấy.
Huỳnh Hứa Giai phải dọn những thứ do người ta nôn mửa khi bị chuốc rượu đưa đến đây , cô có lòng tốt đi mua cho họ chai giải rượu .
Thỉnh thoảng mùi hôi thối cũng xộc thẳng lên mũi cô , Huỳnh Hứa Giai phải đeo đến hai- ba lớp khẩu trang mới bớt đi được chút mùi .
- Sao cô đi lâu vậy .
- Chắc cô không biết chuyện gì đâu , tôi vừa mới gặp Lệ Phó Thành đi uống rượu với Tiểu Du Du đó.
Nghe chừng bọn họ rất thân không giống với đã chia tay .
Huỳnh Hứa Giai trong một góc vệ sinh nghe thấy tất cả , miệng cười lạnh .
“ Vậy mà nói hôm nay là giỗ của ba anh ta sao , còn có tâm trạng đi uống rượu.
Nói cái gì là cấm kị “ .
Cô lắc đầu chê bai , tay vẫn cặm cụi dọn .
Người bên ngoài không biết có sự xuất hiện của chính chủ mà cô ta nhắc đang ở đây nên nói tiếp :
- Nói không chừng cô vợ của Lệ Phó Thành đó cùng lắm cũng chỉ là rác anh ta vứt bỏ , gia đình bây giờ tàn lụi như vậy thì giữ lại có ích gì chứ.
Mới đầu lấy cô ta chưa hẳn đã là yêu .
Mấy chuyện này rất ít có ai biết , cô ta chắc hẳn cũng là một thiên kim có máu mặt hoặc là con của đối tác làm ăn với Huỳnh Trương Văn , mọi lời nói Huỳnh Hứa Giai đều cảm thấy rất đúng đắn .
Nhưng không hiểu sao khi nghe mấy câu nói đó trong lòng cô lại đau đến vậy ? Cô cũng chỉ có thể là rác thôi sao ? Không hơn không kém ?
Tay Huỳnh Hứa Giai bất giác nắm chặt cây chổi lau nhà , hốc mắt đỏ hoe.
Cô chỉ có thể mỉm cười tự giễu mình , cố gắng chà sạch sàn nhà vệ sinh.
Ngoài