Huỳnh Hứa Giai không muốn cãi nhau với anh liền rời đi , lên lầu nằm vật ra giường.
Toàn thân cô mệt mỏi rã rời , tay chân như muốn rụng hết ra .
Khi cô đang mơ màng phát hiện phần dưới tay mình man mát , mở mắt ra mới thấy Lệ Phó Thành đang giúp mình thoa thuốc .
- Đầu óc cô toàn là bã đậu sao , đến vết thương trên người mình cần bôi thuốc cũng không nhớ .
Cô nằm im để cho anh thoa thuốc giúp mình , suy nghĩ đến lời nói lúc trước đã nghe được tuy biết họ nói là thật nhưng vẫn muốn hỏi lại .
- Phó Thành à , hôm nay anh cùng cô ấy đi uống rượu sao .
- Thì sao ?
Lệ Phó Thành tỏ ra khó chịu khi nghe câu hỏi đó , đôi lông mày rất nhanh chau lại.
Hành động trở lên mất kiên nhẫn .
Huỳnh Hứa Giai lắc đầu .
- Ghen tỵ thật .
- Cô là trẻ con sao ? Chỉ có như vậy cũng ghen tỵ .
Cô mỉm cười , ánh mắt như một đứa trẻ đang khao khát tình yêu :
- Vì chưa bao giờ được nên mới ghen tỵ và cũng vì yêu mà không có được .
Lệ Phó Thành bỗng nhiên nâng cằm Huỳnh Hứa Giai lên , siết chặt lấy nó khiến cô phản ứng không kịp khẽ nhăn mặt .
- Vậy thì chứng minh tình yêu của cô đi .
- “ Chứng minh tình yêu đâu phải bằng cách này , anh là đang coi em giống như nô lệ đúng không ? “ Huỳnh Hứa Giai không kháng cự , nằm bất động nhìn anh .
- Nếu như cô muốn vậy thì cứ như vậy đi .
Ha.
Thật buồn cười , bản thân bị mỉa mai đến vậy vẫn phải gượng cười cho anh xem .
- Hôm nay em tưởng anh đi uống với cô ta , tâm trạng không mấy tồi tệ.
Không ngờ bây giờ lại xấu đến vậy .
Lệ Phó Thành thấy cô nằm im như vậy , bị anh cắn đến phát đau cũng không phản kháng liền tức giận cắn một cái mạnh hơn vào cổ Huỳnh Hứa Giai .
Anh điên cuồng trên người cô , ép cô phải nhìn thẳng gương mặt của mình .
- Đừng có cứng đờ như vậy , là do cậu ta đưa cô về nên bây giờ lại nghĩ đến người khác ? Tôi khuyên cô tốt nhất cô nên quên cái tên Thái Hàn đó đi nếu không muốn tôi gi3t chết cậu ta .
- Lệ Phó Thành , anh điên rồi .
Lệ Phó Thành buông cổ cô , quệt máu trên môi
- "Điên sao ? Cô dám nói tôi điên sao?"
Dứt lời anh tháo thắt lưng , thẳng thừng đâm vào cô , nhìn vẻ mặt đau đớn của cô anh rất thỏa mãn .
Huỳnh Hứa Giai cắn chặt răng trừng mắt :
- Tốt nhất anh đừng nên đụng đến người vô tội .
- Bây giờ gan cô cũng lớn quá rồi đấy khiến tôi thật muốn moi ra xem nó trông như nào .
Lệ Phó Thành lại th úc mạnh vào cô cái nữa khiến cả người Huỳnh Hứa Giai run rẩy vì đau .
Cô cắn chặt răng gắng không cho nước mắt rơi , tuyệt đối không