[....anh chờ em, em muốn làm cái gì anh cũng sẽ làm cùng em.]
"Nhậm Nhiên." Kỷ Vọng đè thấp âm thanh: "Nhìn tôi, nói lại lần nữa."
Nhậm Nhiên nhíu mày nhìn qua Kỷ Vọng: "Cậu tìm tôi chính là để nói về hắn sao, cũng không còn gì khác để nói nữa?"
Kỷ Vọng bị ngữ khí của Nhậm Nhiên làm cho sửng sốt, Nhậm Nhiên nói tiếp: "Tôi nói không phải anh lại không tin!"
"Tôi không phải không tin." Giọng điệu Kỷ Vọng dịu xuống: "Sao Kỳ Thiên lại phát hiện Kỳ Bạc Ngôn là Alpha?"
"Kỳ Bạc Ngôn tự mình lộ ra." Nhậm Nhiên đứng lên: "Được rồi, tôi cũng không nhắc lại, lát nữa còn có việc, đi trước."
"Đợi đã." Kỷ Vọng gấp giọng gọi: "Cậu...biết chuyện năm đó Kỳ Bạc Ngôn bị Kỳ Thiên nhốt lại không?"
Tay của Nhậm Nhiên chạm đến tay nắm cửa thì khựng lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Nhốt lại?"
Thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Nhậm Nhiên không phải giả, Kỷ Vọng buông lỏng nắm tay, lòng bàn tay cậu ra đầy mồ hôi: "Hắn nhốt Kỳ Bạc Ngôn trong bệnh viện tư nhân, không ngừng tra tấn em ấy..."
Nhậm Nhiên vừa khiếp sợ lại sửng sốt: "Làm sao có thể, tốt xấu gì Kỳ Bạc Ngôn cũng là con của Kỳ Hướng Nam, hắn bị nhốt lại, Kỳ Hướng Nam có thể mặc kệ sao?"
Ngay lập tức Nhậm Nhiên đã ý thức được điều gì: "Cậu cảm thấy là cậu hại hắn bị Kỳ Thiên nhốt lại?"
Kỷ Vọng không nói chuyện.
Nhậm Nhiên siết chặt điện thoại: "Cậu hỏi tôi có biết chuyện Kỳ Bạc Ngôn bị nhốt lại hay không, là nghi ngờ tôi sớm đã biết việc này, nhưng lại giấu diếm cậu đúng không?"
Kỷ Vọng: "Ý tôi không phải thế này, tôi chỉ là..."
"Cậu cảm thấy tôi và Kỳ Thiên là cùng một giuộc với nhau, hại người trong lòng của cậu!" Nhậm Nhiên lớn tiếng nói ra.
Lời này ngay cả Kỷ Vọng cũng không biết nên phản bác thế nào.
Kỷ Vọng không biết Nhậm Nhiên rốt cuộc biết được bao nhiêu chuyện năm đó.
Nhưng Kỳ Bạc Ngôn cũng từng nói, rất nhiều chuyện Kỳ Thiên làm đều lừa gạt Nhậm Nhiên, chuyện này có lẽ Nhậm Nhiên thật sự không biết rõ.
Câu hỏi này của cậu, thật sự làm tổn thương người khác.
Tiểu Húc mới mua cafe quay về, đã thấy đối tượng hắn đón về tiếp đãi lao ra khỏi phòng, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Hắn cẩn thận đẩy cửa vào, Kỷ Vọng ngồi trên ghế, đỡ lấy cái đầu đang đau nhức.
Tiểu Húc đặt cafe xuống, không có hỏi nhiều. Kỷ Vọng đưa tay sờ sờ túi, Tiểu Húc nhắc nhở: "Anh à. Anh mới hạ sốt, đừng hút."
Kỷ Vọng ngừng động tác, cậu hỏi Tiểu Húc: "Nếu cậu đổ oan cho bạn cậu, vậy phải làm sao?"
Tiểu Húc: "Đương nhiên là phải xin lỗi."
"Đối phương không chấp nhận?" Kỷ Vọng hỏi.
Tiểu Húc: "Vậy thì xin lỗi đến khi nào người kia nguôi giận mới thôi."
Người cần được Kỷ Vọng xin lỗi chạy ra khỏi phòng nghỉ, đi đến cầu thang, tới khi xung quanh vắng lặng, hắn mới dừng lại cước bộ, mở điện thoại ra, ngập ngừng bấm một dãy số mà hắn nghĩ mình sẽ không bao giờ gọi.
Đúng là dãy số này, giữa trưa gửi cho hắn một tin nhắn, nói với hắn, Kỷ Vọng khả năng sẽ đi tìm hắn.
Nếu Kỷ Vọng có hỏi về chuyện năm đó, thì hãy nói đáp án phủ nhận cho Kỷ Vọng.
Tên của người gửi tin nhắn cũng được ghi chú ở phía dưới, là Kỳ Bạc Ngôn.
Khi Nhậm Nhiên nhận được tin nhắn này, thậm chí muốn ném thẳng cái điện thoại vào mặt Kỳ Bạc Ngôn, nghĩ thầm Kỳ Bạc Ngôn dựa vào cái gì mà sai hắn đi lừa Kỷ Vọng.
Chẳng lẻ nghĩ hắn sẽ nghe theo à?
Chỉ là chuyện Kỳ Bạc Ngôn yêu cầu hắn lừa Kỷ Vọng lại không phải chuyện đính hôn.
Chuyện năm đó thật ra hắn cũng biết, ngày đó Phương Thịnh Vân cũng ở trong hộp đêm, bao gồm cả Kỳ Thiên đang nằm trên giường bệnh đều biết.
Thời khắc tin tức tố của Kỳ Bạc ngôn tản ra, trong nháy mắt thần sắc Kỳ Thiên trở nên vặn vẹo.
Hắn hiện tại mới hiểu được, Kỳ Bạc Ngôn tại sao lại muốn hắn lừa gạt Kỷ Vọng.
Bởi vì bọn họ đều quan tâm Kỷ Vọng, mới không có lựa chọn nào khác ngoài lừa dối.
Kỷ Vọng là người bọn họ đều muốn bảo vệ.
Điện thoại được kết nối, là giọng nói của Kỳ Bạc Ngôn, không quá lưu loát, nói rất chậm: "Anh ấy tìm cậu?"
"Ừm, theo những gì cậu nói, tôi nói với anh ấy là không phải, Kỷ Vọng cũng không nhất định sẽ tin." Nhậm Nhiên thật sự không ngờ tới, có một ngày hắn lại có thể nói chuyện bình tĩnh hòa nhã với Kỳ Bạc Ngôn.
Mà giờ phút này, bọn họ đều có cùng chung một mục đích, có thể tạm thời gạt đi đối chọi gay gắt, tỉnh táo mà nói chuyện.
Nhậm Nhiên do dự hỏi: "Anh...năm đó bị Kỳ Thiên nhốt lại?"
Kỳ Bạc Ngôn im lặng một lúc, rất cay nghiệt đáp: "Cậu đi hỏi Kỳ Thiên đi."
Nhậm Nhiên cứng người, kiềm lại lửa giận: "Nhốt ở đâu? Hắn làm gì anh?"
Bệnh viện của Kỳ Thiên đã bị nổ tung sau khi hắn trở thành người thực vật, rất nhiều người bị giam giữ bất hợp pháp trong đó, thủ đoạn trị liệu cũng có chút đáng sợ.
Thậm chí còn có người không chịu được tra tấn mà tự sát.
Nếu chuyện này không có Kỳ Chính Tùng ra mặt áp chế, hơn nữa người phụ trách là Kỳ Thiên của bệnh viện đã trở thành người thực vậy, nói không chừng còn sẽ ầm ĩ lên tới bản tin xã hội.
Tại sao Kỳ Thiên lại mở một cái bệnh viện như vậy, cho tới bây giờ Nhậm Nhiên cũng không rõ. Hiện tại chỉ cảm thấy tóc gáy dựng hết cả lên, nói không chừng Kỳ Thiên thích nhìn bộ dạng bị tra tấn của người khác.
Nhậm Nhiên từ nhỏ đã lớn lên cùng với Kỳ Thiên, mặc dù ở trước mặt Nhậm Nhiên, Kỳ Thiên vẫn rất bình thường,
Chỉ là sau lưng lén chơi rất điên cuồng, thậm chí là thói quen hành hạ ở trên giường, Nhậm Nhiên cũng từng nghe nói đến.
Thế nên sau khi Phương Thịnh Vân đính hôn với Kỳ Thiên, mỗi lần nhìn thấy Kỳ Thiên sắc mặt đều trắng bệch như tờ giấy.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi Kỳ Thiên trở thành người thực vật, Kỳ Bạc Ngôn lại đính hôn với Phương Thịnh Vân.
Không nghĩ tới Kỳ Bạc Ngôn vậy mà sẽ bị nhốt vào một nơi như vậy...
Nhậm Nhiên nhắm mắt lại: "Anh sẽ không bởi vì chuyện này mà hận anh Vọng đi."
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười nhạo, giống như khinh thường trả lời câu hỏi của Nhậm Nhiên.
Nhậm Nhiên không tốn hơi thừa lời, quả nhiên...hắn vẫn rất ghét Kỳ Bạc Ngôn: "Mặc kệ thế nào, anh giấu anh ấy chuyện đính hôn, năm đó lêu lổng cũng là thật, sau khi làm minh tinh thì scandal chất chồng như núi, anh Vọng anh ấy..."
Hắn còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cúp.
Nhậm Nhiên trừng mắt nhìn điện thoại, cơ hồ tức đến mức muốn ném cái điện thoại xuống đất. Nhịn xuống tức giận, Nhậm Nhiên soạn một đoạn tin nhắn, cảnh cáo hắn nếu muốn ở cùng với Kỷ Vọng, phải xử lí sạch sẽ đống 'lộn xôn' xung quanh hắn.
Phía sau Kỷ Vọng vĩnh viễn có hắn, nếu một ngày nào đó Kỳ Bạc Ngôn làm tổn thương đến anh Vọng, hắn nhất định sẽ cướp Kỷ Vọng về.
Gửi đoạn tin nhắn kia cho Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn trả lời rất nhanh, một chữ ngắn gọn súc tích: 'Cút.'
...
Đến tối, Kỷ Vọng lại đến bệnh viện. Chỉ mới một lúc không nhìn thấy, cậu đã muốn gặp Kỳ Bạc Ngôn.
Cậu đến lại vào không được vào phòng bệnh của Kỳ Bạc Ngôn, y tá không cho vào, nói là hôm nay đã hết thời gian thăm nuôi, người bệnh cần nghỉ ngơi, tốt nhất không nên làm phiền.
Kỷ Vọng đành phải rời đi.
Cậu đi vào trong hoa viên dưới lầu, hương hoa ban đêm nồng đậm, trăng tròn treo trên bầu trời, đã tới Trung Thu, người