[Em 'ăn giấm' với trẻ con sao?]
Ngày Kỳ Bạc Ngôn xuất viện, Kỷ Vọng không có đến đón hắn. Lý Phong bịt kín cho hắn từ đầu đến chân, chỉ sợ hắn bị người khác nhận ra, kéo đám chó săn đến chụp ảnh.
Nếu như bị người khác biết, mấy ngày nay Kỳ Bạc Ngôn không phải đi tránh đầu sóng ngọn gió mà là nằm viện, vậy sẽ bùng nổ một trận tin tức, dấy lên làn sóng tranh luận cả chuyện này đến chuyện khác.
Kỳ Bạc Ngôn đứng ở ngoài xe không chịu lên, hôm nay hắn mặc quần áo còn sót lại mùi hương của Kỷ Vọng, ba lần bốn lượt xác nhận với Lý Phong: "Anh ấy thật sự không nói đến đón tôi?"
Lý Phong bỏ vali vào trong cốp xe: "Tôi hỏi Tiểu Húc mấy lần rồi, hôm nay Kỷ lão sư có lịch trình."
Kỳ Bạc Ngôn không lên tiếng.
Lý Phong: "Hôm nay quay về nghỉ ngơi một ngày, rạng sáng 4 giờ phải lên máy bay. Vốn đã rất bận rồi, cậu còn tranh đoạt với Phương Thịnh Vân, 3 tháng tiếp theo cậu cũng đừng nghĩ đến việc nghỉ ngơi."
Kỳ Bạc Ngôn lấy điện thoại mở Wechat ra nhìn nhìn, cuộc hội thoại của bọn họ vẫn dừng ở ngày hôm qua, hắn nói với Kỷ Vọng, hắn xuất viện.
Kỷ Vọng trả lời hắn 'Ừm, được.'
'Được' là ý gì, hóa ra chính là không đến đón hắn sao.
Kỳ Bạc Ngôn đeo kính râm, cả đoạn đường không thèm nói chuyện. Lý Phong thỉnh thoảng rời mắt khỏi ipad nhìn sang gương mặt Kỳ Bạc Ngôn, có chút buồn cười.
Cuối cùng cũng đến nơi, tay trái Kỳ Bạc Ngôn đóng cửa xe, tay phải nhấn gọi Wechat, hắn không mong đợi có thể kết nối được, nhưng chỉ muốn cho Kỷ Vọng nhìn thấy, gọi lại cho hắn, hôm nay hai người còn chưa có liên lạc với nhau.
Lúc ở tầng hầm, Kỳ Bạc Ngôn nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ tầng 1, là bài hát trong album của hắn.
Kỳ Bạc Ngôn giữ cửa quay đầu lại, Lý Phong lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa: "Kỳ gia, nghỉ ngơi vui vẻ."
Lý Phong nhìn theo Kỳ Bạc Ngôn chạy nhanh lên tầng, thay bọn họ đóng cửa gara, tâm tình phấn chấn mà rời đi.
Mà lúc này, Kỳ Bạc Ngôn đứng ở tầng một, tâm trạng cũng rất tốt, hình ảnh trước mắt thật sự khiến hắn hài lòng.
Trong phòng không mở cửa sổ, chỉ có một cái đèn led màu vàng nhạt được bật sáng, Kỷ Vọng nằm trên sô pha rộng lớn mềm mại, không có mặc quần, trên người chỉ mặc mỗi cái áo của Kỳ Bạc Ngôn, miễn cưỡng che đi bụng dưới.
Giữa những ngón tay thon dài, kẹp một điếu Sobranie* đã được châm lửa, là hương đào.
*Sobranie: là một nhãn hiệu thuốc lá, hiện đang được sở hữu và sản xuất bởi Gallaher Group, một công ty con của Japan Thuốc lá.
(Sobranie hương đào.)
Tay còn lại của Kỷ Vọng đang cầm kịch bản, cậu thò nửa khuôn mặt ra nhìn Kỳ Bạc Ngôn đang đứng đơ ở cầu thang: "Ngốc rồi?"
"Anh với Lý Phong hùa nhau gạt em." Kỳ Bạc Ngôn nói như thế, nhưng giọng điệu lại không hề có chút mất hứng nào, ai nhìn thấy người yêu của mình mặc thành như vậy cũng sẽ không mất hứng nổi.
Kỷ Vọng hít một hơi thuốc lá, chậm rãi nhả khói: "Không bằng số lần em gạt anh."
Câu này khiến bước chân Kỳ Bạc Ngôn khựng lại một chút, hiển nhiên có điểm chột dạ.
Hắn nhanh chóng bước đến, đang định bổ nhào lên người Kỷ Vọng trên sô pha, kết quả bụng dưới lại bị Kỷ Vọng dùng chân đạp lên: "Đừng nghịch, anh đang đọc kịch bản."
"Mặc thành thế này đọc kịch bản?" Kỳ Bạc Ngôn không tin.
Kỷ Vọng dập thuốc, mùi hương Sobranie rất nhạt, quả nhiên hút không quen, hương vị rất thơm, Kỷ Vọng thiên vị hết tất cả mọi thứ có mùi đào.
"Em 'lên' được?" Kỷ Vọng tùy ý dùng mũi chân xoa nhẹ đũng quần của Kỳ Bạc Ngôn.
Nhìn thấy sắc mặt Kỳ Bạc Ngôn cứng đờ lại, Kỷ Vọng đặt kịch bản xuống: "'làm' không được thì ôm một cái đi."
Đợi cho nhóc hờn hờn giận giận đè mình lên sô pha mà ngậm lấy cổ, dùng răng nanh uy hiếp gặm cắn, Kỷ Vọng mới vuốt tóc Kỳ Bạc Ngôn nói: "Không thể cắn."
Kỳ Bạc Ngôn buông lỏng khớp hàm ra: "Biết rõ không thể làm, tại sao lại mặc thành như thế này chớ?"
Kỷ Vọng lần nữa mở kịch bản ra: "Không vui sao? Còn tưởng em sẽ rất kinh hỉ."
"Đúng rồi, trong phòng ngủ tầng 2 anh phát hiện có vài thứ thú vị." Kỷ Vọng nghiêm giọng nói.
Cậu soạn hết ra, đặt lên sô pha bên cạnh.
Kỳ Bạc Ngôn chớp chớp mắt: "Cái gì đây?" Trông giống như hoàn toàn không biết Kỷ Vọng đang nói đến cái gì.
Kỷ Vọng đẩy Kỳ Bạc Ngôn ra, đưa tay mở hộp. Bên trong có rất nhiều thứ, dây thừng đỏ trói buộc*, còng chân bằng dây xích**, thậm chí còn có cả bình xịt thuốc mê bị cấm bán trên thị trường.
*Dây thừng đỏ trói buộc
**Còng chân bằng dây xích.
Nói là đồ dùng tình thú, thực tế lại chẳng có mấy cái thực dụng hơn như roi da, nến*, rush** hoặc bôi trơn.
*Nến: Sử dụng nến nhiệt độ thấp là một cách khác để đa dạng hóa các mối quan hệ, đánh thức sự gợi cảm và bổ sung cho sự hồi hộp của cảm giác trong mỗi lần quan hệ và chơi trò chơi Bɖʂʍ.
**Rush: thuốc ngửi kíƈɦ ɖụƈ, giúp tạo hưng phấn và kíƈɦ ɖụƈ, tăng sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ cháy bỏng khi làʍ ŧìиɦ ân ái nhau
Chỉ có ràng buộc, không có tình thú.
"Mấy thứ trong hộp này là gì, em muốn phạm tội à?" Ngữ điệu của Kỷ Vọng rất chậm, mang theo áp lực.
Kỳ Bạc Ngôn vươn tay cầm lấy dây thừng trói buộc màu đỏ: "Cái này buộc trên người anh nhất định sẽ rất đẹp."
"Nếu anh không đồng ý cho em dùng mà em lại dùng, lúc này mới tính là phạm tội. Anh diễn vai cảnh sát, có thể mặc quân phục bắt em lên giường?" Kỳ Bạc Ngôn cầm sợi dây thừng trong tay, mỉm cười với Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng cau mày: "Anh nghiêm túc, những thứ trong hộp này là gì."
Kỳ Bạc Ngôn đặt dây thừng sang một bên, hai tay ôm lấy eo Kỷ Vọng: "Không phải anh biết sao? Dùng để nhốt anh lại."
Kỷ Vọng không nghĩ tới Kỳ Bạc Ngôn có thể thẳng thừng thừa nhận như vậy, có chút run sợ.
Ngón tay Kỳ Bạc Ngôn vén áo Kỷ Vọng lên, trực tiếp ngậm vào nơi mà lúc trên giường hắn yêu thích nhất, khiến Kỷ Vọng rên lên một tiếng.
Gương mặt Kỷ Vọng ửng hồng, không có ngăn cản động tác của Kỳ Bạc Ngôn: "Tại sao lại nhốt anh."
Kỳ Bạc Ngôn: "Bởi vì sợ anh rời đi."
"Lo lắng anh biết chuyện Phương Thịnh Vân sẽ ngay lập tức rời khỏi em, chạy trốn đến nơi em không thể gặp lại anh nữa." Kỳ Bạc Ngôn chơi đùa nơi đó đến đỏ cả lên, còn muốn ở bên trên cắn một cái.
Kết quả hắn bị Kỷ Vọng che kín miệng, cưỡng ép nâng mặt hắn lên, Kỷ Vọng nói: "Em nghiêm túc à? Em muốn nhốt anh lại?"
Kỳ Bạc Ngôn chỉ để lộ ra đôi mắt, bình tĩnh nói: "Anh sợ hãi?"
Kỷ Vọng không có lập tức trả lời.
Kỳ Bạc Ngôn lại hôn hôn lòng bàn tay Kỷ Vọng: "Yên tâm, em sẽ không làm tổn thương anh."
"Em sẽ không giống như mẹ em, kéo anh chết cùng." Kỳ Bạc Ngôn mở tay Kỷ Vọng ra, khẽ nói.
Hắn ngậm lấy môi Kỷ Vọng: "Cho dù em chết, cũng sẽ không để anh xảy ra chuyện gì."
Tiếp đó, môi hắn truyền đến một trận đau nhức, Kỷ Vọng cắn hắn, vết thương gần sát phần thịt bên trong, Kỳ Bạc Ngôn nếm được vị máu của mình.
Kỳ Bạc Ngôn liếm liếm môi dưới: "Anh à, em không ngại cho anh đánh dấu em đâu, có điều em sắp xuất hiện trước ống kính rồi, vết thương này mờ ám quá."
"Sợ bị phát