Nước Y, thành phố A, sân bay.
"Oa, đây là nơi ở trước kia của mama phải không vậy?" Một giọng nói non nớt vang lên, kèm theo đó là ánh nhìn tò mò của một cậu bé bốn tuổi.
Một người phụ nữ khoảng chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi bước xuống sân bay. Cô xách một chiếc va li, đi bên cạnh là hai bóng dáng nho nhỏ, một trai một gái.
Trên người cô khoác một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây dành cho nữ, bộ đồ không bó sát nhưng lại tôn lên vóc người hoàn mỹ của cô. Mái tóc dài óng ả được buộc gọn lên, khuôn mặt đẹp không tì vết, một vẻ đẹp kiêu sa và mạnh mẽ.
Cô là Trương Tuyết Y, sinh viên của Học Viện Công Nghệ Massachusetts vừa mới tốt nghiệp. Bây giờ quay trở về nước để làm việc cho quê hương của mình.
Trương Tuyết Y xoa đầu con trai mình, nhẹ nhàng nói.
"Dưa Hấu, Cherry, đây là nơi mama sinh ra và lớn lên, và đây cũng sẽ là ngôi nhà thứ hai của hai đứa."
Cô bé tên là Cherry nghe vậy nắm lấy tay cô rồi ngước mặt lên hỏi.
"Mama, cậu và ông bà ở đây à?"
Trương Tuyết Y gật đầu, nhưng ngay sau đó liền nghe thấy tiếng vuốt ngực thở phào của cậu nhóc Dưa Hấu.
"May quá, vậy là tới nhà ông bà ngủ rồi, con cứ tưởng phải ngủ ngoài đường cơ chứ."
"Nè, thằng nhóc kia, mama để con ngủ ngoài đường bao giờ chưa hả?" Trương Tuyết Y nhíu mày, gằn giọng hỏi ngược lại cậu nhóc.
"Có chứ, mama không nhớ hả, hồi lúc tụi con hai tuổi, có lần mama đưa đi chơi lạc đường chả phải ngủ ngoài đường cả đêm đấy!" Dưa Hấu nhanh nhảu đáp lại.
"..." Trương Tuyết Y cứng họng, quả thật là có chuyện này. Cô quyết định không nói nữa, nhìn ra bầu trời bên ngoài rồi nở một nụ cười mãn nguyện.
Cuối cùng cũng đã quay về rồi, chung quy cô vẫn không thể rời xa được đất nước xinh đẹp này. Cũng đó tới lúc buông bỏ quá khứ rồi, những gì không tốt đẹp cứ để nó qua đi một cách tự nhiên nhất.
Và bắt đầu một cuộc sống mới.
***
Trương Tuyết Y dắt Cherry và Dưa Hấu ra ngoài rồi gọi một chiếc taxi.
"Cô gái trẻ, đi đâu đây?" Bác tài mở cửa ra rồi hỏi.
"Dạ số bảy, đường số năm nha chú."
"Mama, lần này mama về nước là để tìm papa à?" Sau khi lên xe Dưa Hấu quyết định phá tan không khí tĩnh lặng bằng một câu hỏi.
Nhưng khi cậu vừa dứt lời, nhiệt độ trong xe bỗng giảm xuống không khỏi khiến bác tài ngồi đằng trước rùng mình.
Cherry quay ra nhìn thằng em trai ngu ngốc của mình bằng một ánh mắt khinh bỉ. Papa luôn là điều cấm của mama, cứ mỗi lần nhắc tới là y như rằng...
"Dưa Hấu, papa con bỏ mẹ con ta rồi nên tốt nhất con đừng nhắc tới nữa, nếu không... chắc con biết hậu quả rồi chứ..." Trương Tuyết Y lia đôi mắt hình viên đạn nhìn cậu con trai "yêu dấu bé bỏng" của mình.
Dưa Hấu gật đầu lia lịa, nhóc không dám chọc giận mama nhóc đâu, mama nhóc đáng sợ lắm!
Nhóc còn nhớ có lần nhắc tới papa, kết quả là bị mama bắt chạy bộ buổi sáng suốt một tuần, không ai biết cảm giác đó đáng sợ tới mức nào.
Trương Tuyết Y hài lòng gật đầu, ôm hai tiểu bảo bối vào lòng rồi