Trương Tuyết Y đưa Cherry và Dưa Hấu vào nhà, một người đàn ông trung niên xấp xỉ năm mươi ngồi trên sofa với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Về rồi à!"
"Ba, lâu ngày không gặp ba đẹp trai ra đấy." Trương Tuyết Y cười hì hì nói, bắt đầu nịnh nọt.
"Con bé này, đi mấy năm về mà miệng như bôi mật." Tuy giọng nói là trách cứ nhưng vẫn thấy được ý cười nơi khóe mắt ông.
"Ông ơi, con chào ông!" Hai giọng nói nhí nhảnh của Cherry và Dưa Hấu vang lên.
"Ừm, hai tiểu bảo bối ra đây chơi với ông ngoại nào." Cherry và Dưa Hấu chạy bịch bịch ra chỗ ông, miệng ngọt xớt không khác gì ăn đường.
"Y Y đấy à!"
"Mẹ!"
Trương Tuyết Y buông hành lí ra chạy tới ôm người phụ nữ vừa đi từ trên cầu thang xuống, khóe mắt hai mẹ con đong đầy ý cười.
"Haiz, con bé này, thay đổi nhiều quá, đẹp hơn nhiều đấy." Tô Vân không khỏi cảm khái, không những ngoại hình thay đổi mà khí chất cũng thay đổi, khác xa với lúc vừa đi du học. Về còn mang theo hai tiểu bảo bối nữa chứ, nghĩ tới mà thấy mát lòng mát dạ.
Tô Vân nhìn qua, thấy Dưa Hấu đang nói chuyện cùng ông ngoại, cười tít cả mắt. Còn Cherry chỉ ngồi đó, thỉnh thoảng gật đầu vài cái với ông và em, cũng không nói gì thêm. Tô Vân thầm thở dài, tính cách cao ngạo này... thật giống ai đó...
Cherry thấy bà ngoại đang nhìn mình bèn nhấc cái chân ngắn cũn cỡn xuống.
"Con chào bà ngoại."
"Ừm, ngoan quá, con với em ăn chưa?" Cherry ngoan ngoãn lắc đầu.
"Mình à, ăn cơm thôi, mấy đứa chắc đói rồi!"
"À, ừm, ăn cơm thôi." Trương Tư Quang đang mải nói với Dưa Hấu cũng dừng lại.
Trong khi chờ dì Lan và các nữ hầu dọn cơm, Trương Tuyết Y bế Cherry và Dưa Hấu vào toilet rửa tay.
"Hai đứa có quen nhà không?"Trương Tuyết Y khẽ hỏi.
Cả hai nhóc đều gật đầu, Dưa Hấu còn nói rất thích căn nhà này.
"Có gì không biết thì hỏi dì Lan với mẹ nhá!"
"Vâng!"
Trương Tuyết Y rửa tay cho hai đứa xong thì bế đặt lên ghế rồi dọn cơm phụ dì Lan.
"Ôi, tiểu thư ơi , cô ra ngồi đi để tôi làm cho." Dì Lan vội vàng lấy lại cái dĩa thức ăn trong tay Trương Tuyết Y rồi vội đẩy cô ra bàn.
"Ra đây ngồi đi con." Tô Vân khẽ nói.
"Dạ."
Vẻ mặt ông Trương có chút nghiêm nghị.
"Bây giờ học xong thì con tính như thế nào, có tính tìm lại "thằng kia" không?"
"Dạ không, con chỉ muốn đi xin việc, rồi lấy chồng, thế thôi!" Trương Tuyết Y thản nhiên nói tỏ vẻ như không biết "thằng kia" mà ông nói tới là ai.
"Lấy chồng, con tính lấy ai, có cần mẹ sắp xếp cho coi mắt không?" Tô Vân lên tiếng.
"Không cần đâu mẹ, chồng thì để con tự tìm, học bên nước ngoài con cũng có tìm rồi mà chẳng ai đạt tiêu chuẩn cả!" Nói thật, chứ cô không tin tiêu chuẩn của mẹ mình.
"Tùy con, trước tiên cứ xin làm đi đã, muốn làm ở đâu, hay vào công ty nhà mình." Ông Trương cũng không muốn nói nhiều về vấn đề chồng con này nữa.
"Không cần đâu ba, có mấy công ty con thích rồi, với lại kinh doanh khách sạn đâu phải sở trường của con đâu chứ..." Trương Tuyết Y lí nhí nói.
"À, ba ơi, con muốn làm giả sơ yếu lí lịch, cho gia cảnh bình thường một xíu." Trương Tuyết Y không đợi ba mình nói tiếp đã vội cắt lời.
Ông Trương nghe vậy tức giận đập đũa xuống bàn.
"Làm giả sơ yếu lí lịch, làm giả như thế nào được, gia cảnh như thế mà chưa hài lòng à?"
"Ai da, không phải ba ơi, nếu mang danh đại tiểu thư Trương gia đi làm thì kiểu gì cũng bị nói đi cửa sau, mọi người lại nói là con gái của Trương Tư Quang đấy, con muốn bắt đầu từ đầu, khi đấy mọi người sẽ nói Trương Tư Quang có một người con gái tên là Trương Tuyết Y, hì hì, ba, ba nói có đúng không?" Trương Tuyết Y vội vàng dỗ dành ba mình.
"Hừ, lí do đấy thì còn tạm được."
"Khụ, được rồi, chuyện sơ yếu lí lịch thì cứ để em con lo, ăn cơm thôi" Tô Vân ho khan, hai cha con nhà này thiệt là.
"À mà em đâu mẹ?"