Trương Tuyết Y nhanh chóng vượt qua những khúc cua một cách nhanh chóng nhưng không vượt mặt Mình Quân, phải để cậu ta mất cảnh giác.
Chẳng mấy chốc đã tới khúc cua cuối cùng, bây giờ chỉ còn lại bốn người.
Hàn Yên Nhi chạy lên cạnh Trương Tuyết Y.
"Tuyết Y à, giúp mình vượt lên đi."
"Cậu mở động cơ mới lên đi."
"Được." Cô bấm một cái nút màu đỏ ở đầu xe lên, một chiếc máy nhỏ giống của xe Trương Tuyết Y xuất hiện.
"Được rồi, nắm chắc tay lái." Trương mở cốp trước ra, trước mắt liền xuất hiện một loạt các nút bấm như hạt đậu.
Trương Tuyết Y một tay lái xe một tay bấm một vài nút, ngay lúc đó cả xe hai người đều phát sáng, ngay lập tức vọt nhanh lên trước.
"Yên Nhi, cậu lên trước đi, giúp mình tập kích tên Minh Quân."
"Được!" Hàn Yên Nhi phóng nhanh lên trước đầu xe Minh Quân.
Minh Quân đang đắc ý thì thấy một cái xe màu hồng dạ quang đi lên trước.
Anh nhíu mày, lúc này mới nhận ra người này là Hàn Yên Nhi.
Minh Quân cười lạnh, không ngờ vẫn trụ được tới bây giờ.
Cả hai người đều dễ dàng vượt qua những vật cản trên đường đi, chẳng mấy chốc đã gần tới dốc cuối.
Minh Quân đang định tăng tốc lên trước thì lại thấy xe của Hàn Yên Nhi từ từ ép sát mình.
???
Cái quái gì vậy?
Nhưng anh cũng không quan tâm lắm, đang định lùi lại phía sau để vượt lên trên thì bị một bàn chân chặn lại ở phía sau đuôi xe.
Minh Quân tức giận quay đầu lại, đập vào mắt là chiếc xe màu đỏ chót và nụ cười nham hiểm đằng sau chiếc nón bảo hiểm của Trương Tuyết Y.
Anh bất giác rùng mình, hết quay sang Hàn Yên Nhi lại quay sang Trương Tuyết Y.
"Cô...cô...hai người...các người..."
Tình huống hiện giờ quả thật là tiến thoái lưỡng nan.
Phía trước Hàn Yên Nhi đang ép sát, phía sau Trương Tuyết Y cũng dùng chân chặn lại rồi ép lên. Bây giờ muốn tiến cũng không được mà muốn lùi cũng không xong...
Ôi mẹ ơi chết rồi!
Đúng là gậy ông đập lưng ông...
Minh Quân sắc mặt lúc xanh lúc tím.
Trương Tuyết Y nhân lúc này đạp một phát, chiếc mô tô của Minh Quân bay ra ngoài lề.
"Á á á á á á á !"
Trương Tuyết Y và Hàn Yên Nhi nhìn nhau cười nham hiểm.
Đáng đời!"
Cả hai cô gái đều vặn hết ga phóng lên con dốc gồ ghề cuối cùng.
Hai chiếc xe một hồng một đỏ như bay lên trời, tỏa sáng trong đêm.
Cả hai về đích cùng lúc trong tiếng reo hò của mọi người.
"Hú hú hú tuyệt quá!"
"Tiểu Tuyết, Nhi Nhi, i love you!"
"Trời, Quân ca mất hết mặt mũi rồi, ấy vậy mà lại bị hai cô gái đánh bại, há há há!!"
"Winner!"
Trương Tuyết Y và Hàn Yên Nhi bước xuống cởi nón bảo hiểm ra rồi cúi chào mọi người.
Ngay sau đó liền chạy lại gom tiền thưởng.
Oa, thật nhiều tiền!
Cả hai người đều nhìn nhau cười.
Hàn Yên Nhi nhào vào lòng Trương Tuyết Y, thỉnh thoảng còn cọ cọ vào ngực đầy đặn của cô.
"Tuyết Y à, thương cậu ghê đó nha~"
"Lấy thân báo đáp không, hửm?"
Trương Tuyết Y bắt đầu giở giọng tán tỉnh.
Hàn Yên Nhi không phản đối mà ngược lại mắt còn sáng lên.
"Thật không?"
Ngay lúc này có một bóng hình chen vào giữa hai người.
"Trương Tuyết Y, bà đúng là đồ khốn nạn, vậy mà lại trang bị động cơ mới cho Yên Nhi mà lại không cho tôi, chúng ta có phải bạn không vậy?" Huyết Tư Vũ oan ức nói.
"Ông mặc váy đi rồi tôi cho." Trương Tuyết Y cười đáp.
"Được, mai tôi chụp ảnh mặc váy, bà mà không cho là chết với tôi!" Huyết Tư Vũ vén áo lên, vẻ mặt như thật, không hề có cảm giác đang nói đùa.
Trương Tuyết Y: "..."
Hàn Yên Nhi: "..."
Minh Quân đang đi lại: "..."
Tất cả mọi người gần đó: "..."
Người anh em, liêm sỉ của cậu đâu rồi?
"Bốp!" Hàn Yên Nhi đi lại đập một phát vào đầu cậu.
"Mặc váy hay không mặc thì vẫn như nhau thôi, cậu vốn dĩ là đàn bà rồi mà!"
"Hai người đúng là cái đồ trọng sắc khinh hữu mà!" Huyết Tư Vũ giậm chân bình bịch.
Lúc này Minh Quân cũng đã lững thững đi tới, nhìn Trương Tuyết Y với ánh mắt thâm cừu đại hận.
"Lần tới tôi nhất định sẽ không để thua đâu."
Một người khác cười to.
"Anh Quân, nếu em nhớ không lầm thì anh đã nói câu này không dưới năm lần rồi!"
"Phốc, ha ha ha!" Cả đám cười to, còn sắc mặt của Minh Quân thì đã đen như đáy nồi.
"Được rồi, ai đi bar không, để tôi bao!" Trương Tuyết Y xua tay cho mọi