"Một, hai, ba, zô!"
"Hai, ba, zô!"
"Hai, ba, uống!"
...
Trương Tuyết Y ăn chơi mãi tới hơn nửa đêm mới về.
Ai cũng say khướt, chỉ mỗi cô là tỉnh táo.
Làm sao có thể say khi uống nước trái cây chứ...
Trương Tuyết Y bắt xe cho mọi người về hết rồi mới về ngủ một giấc.
***
Một tuần mới lại bắt đầu.
Ngày nào Dương Nhất Thiên cũng gọi điện nhưng lúc thì cô bắt máy lúc thì không.
Một số tin nhắn cũng không muốn trả lời.
Công việc ở công ty cũng khá thuận lợi, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một số người không yên thân.
Điển hình chính là Lê Nhật Hạ và Phùng Mỹ Liên, cùng với ả Diệp Lộ Khiết - tổ trưởng tổ ba.
Ba người này phải nói là cá mè một lứa, cùng với một số người hay đố kị nữa. Hợp lại thành một cái chợ.
Chuyên gia đi nói xấu người khác. Suốt ngày bảo cô là hồ ly tinh lẳng lơ, chuyên đi quyến rũ đàn ông, dùng quy tắc ngầm...
Nhưng mà cô cũng không quan tâm, những người đồng nghiệp cũng không để ý, họ thừa biết những người đó chỉ chuyên đi nói xấu sau lưng. Lúc đầu ai vào làm cũng đều bị như vậy.
Mặc kệ và làm tốt nhiệm vụ của mình mới là giải pháp tốt nhất.
Ngày đưa ra sản phẩm mới đã gần tới, chỉ còn vài tháng nữa. Công việc ngày càng nhiều và dồn dập.
Những cuộc họp cũng ngày càng nhiều.
"Mau mau nộp bản thiết kế của từng người! " Trong một cuộc họp ý tưởng mỗi tuần, Phùng Mỹ Liên vẫn như vậy, la hét om sòm.
Tâm tình của chị ta dạo này cũng ngày càng thất thường, sáng nắng chiều mưa trưa sương mù. Mặt thì suốt ngày nhăn nhó, hệt như một bà già 50 vậy...
Phạm Tu Kiệt và Hi Văn lần lượt nộp bản thiết kế của các thành viên trong tổ lên. Diệp Lộ Khiết thì vẫn cứ ngồi im, chờ mọi người nộp xong hết cô ta mới đứng dậy. Thái độ thật khiến người ta chán ghét.
Phùng Mỹ Liên tức giận ngồi xuống xem từng cái.
Cứ xem tới đâu là chửi tới đó, không chừa một ai.
Mọi người cũng im lặng. Họ đã làm hết khả năng của mình rồi, có trách thì trách họ có một bà sếp vô dụng. Chỉ biết nhận lương rồi ngồi đập bàn chứ chả biết giúp gì cho nhân viên của mình....
Trương Tuyết Y ngồi bên cũng chán, cô xoa xoa tai mình, nhức màng nhĩ quá.
Cứ thế này thì về già kiểu gì cũng điếc mất.
"Trần Tuyết Y!" Một giọng nói nội lực vang lên.
Trương Tuyết Y giật mình, mau chóng đáp.
"Có!"
Phùng Mỹ Liên đứng dậy quăng ngay bản thiết kế vào mặt cô.
"Cô làm như vậy là muốn bị đuổi đúng không, hả? Cái này mà cũng nộp lên! Vậy là theo ý cô là sản phẩm của cô phải dùng vật liệu rẻ đúng không? Công ty chúng ta là một công ty đứng đầu cả nước, làm sao có thể sử dụng loại rác rưởi này? Với cả cái ý tưởng của cô đúng là điên rồ, tăng thời gian sử dụng pin chứ không có nghĩa là hạ thấp sản phẩm xuống!"
Phạm Tu Kiệt bên cạnh nãy giờ đã không nhịn được nữa,tức giận đứng lên nhưng chưa kịp đứng đã bị Trương Tuyết Y bên cạnh đè vai xuống.
"Những chỗ chị vừa nói cũng có phần không đúng rồi..." Giọng nói tự tin của Trương Tuyết Y vang lên.
Cô đứng dậy, nhặt bản thiết kế dưới đất lên rồi ném cho Phùng Mỹ Liên một ánh mắt giết người.
Công sức của người khác mà chị ta lại coi như cỏ rác vậy à.
Trứng mà đòi khôn hơn vịt, cô lăn lộn trong giới công nghệ điện tử mấy năm trời mà còn không chắc được thực lực của mình, vậy mà người này lại đứng ở đây khoa chân múa tay nói như đúng rồi.
Đúng là làm cô tức chết mà!
"Đâu phải cứ công ty tốt là không được dùng đồ rẻ, đồ rẻ mà chất lượng hơn đồ đắt thì vẫn nên sài. Trong thị trường hiện nay có rất nhiều công ty làm ra vật liệu đắt tiền nhưng chỉ được cái vẻ ngoài là đẹp, bên trong thì lại dùng đồ kém chất lượng. Nếu sử dụng vào sản phẩm mới thì chất lượng và hiệu quả thấp, ngược lại