"Dạ không phải ạ, may mắn là một phần của thực lực, em cảm thấy mình may mắn nên mới nói vậy thôi."
Trương Tuyết Y bình thản nói, giọng nói sắc sảo nhưng cũng không kém phần lịch sự.
Diệp Lộ Khiết nghe vậy híp mắt lại, đang định đi lại cho Trương Tuyết Y một bạt tai nhưng chưa kịp làm gì đã bị Phùng Mỹ Liên kéo lại.
"Lộ Khiết, em đi ra đây với chị!"
Ả nói rồi kéo cô ta đi ra một góc khuất của hành lang.
"Chị, sao không để em dạy dỗ cô ta một bài học chứ, nhìn ngứa mắt thật sự!"
Phùng Mỹ Liên cười lạnh, ả nói với giọng lạnh lùng.
"Bây giờ làm ầm lên nếu để lãnh đạo cao cấp biết được sẽ lớn chuyện, tới lúc đó không những em gặp chuyện mà chị cũng sẽ bị liên lụy."
Diệp Lộ Khiết nghe vậy há hốc miệng, ả quên mất chuyện này. Trong nội quy của công ty có phần là nghiêm cấm gây gổ, đánh nhau giữa các nhân viên trong công ty. Nếu biết vi phạm sẽ xử lý nặng.
"Vậy...chẳng lẽ bỏ qua à..."
"Chị có một người bạn ở ban lãnh đạo công ty, vừa nghe ngóng được cái này..."
***
Tiểu Linh rụt rè kéo tay Trương Tuyết Y rồi nói.
"Chị à, hay là chúng ta ra ngoài công ty ăn đi."
Trương Tuyết Y lắc đầu,tiện thể gọi đồ ăn rồi kéo cô bé ngồi xuống một bàn gần đó.
"Không cần đâu, ở đây luôn đi cho tiện."
"Vâng." Tiểu Linh trả lời.
Cô bé nhìn Trương Tuyết Y một hồi lâu rồi nhẹ nhàng hỏi, giọng nói còn mang theo chút ý dò xét.
"Chị Tuyết Y...chị gây sự với hai người đó...không sợ bị trả thù hả..."
Trương Tuyết Y ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Linh, một lúc sau mới nói.
"Có chứ, nhưng chịu thôi, đâu thể nào để mình chịu thiệt được, thôi thì tới đâu tính tới đó vậy. Chỉ nhịn khi cần thiết thôi, chứ chị không có thói quen để người khác bắt nạt mình."
Lúc này đồ ăn cũng đã được nhân viên căn tin đưa tới. Trương Tuyết Y cầm đũa lên ăn vài miếng rồi hỏi ngược lại Tiểu Linh.
"Còn em thì sao, nếu là chị thì em sẽ nhẫn nhịn hay mạnh mẽ đáp trả đây?"
Tiểu Linh cầm chén lên húp một miếng canh rồi lắc đầu.
"Em chỉ im lặng thôi chứ em không dũng cảm được như chị, chị còn có năng lực chứ em chẳng được bao nhiêu, nếu mà phản kháng thì chắc không sóng sót nổi mật tuần mất."
"Tự tin lên nào!"
"Hì hì..."
***
Văn phòng Tổng Giám đốc.
Cao Tuấn từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm một xấp tài liệu và mang một ly cà phê nóng.
"Cốc, cốc, cốc..."
"Vào đi." Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Cao Tuấn mở cửa ra, đem cà phê đặt lên bàn cho Dương Nhất Thiên.
Anh đang nhìn vào máy tính, một chuỗi các con số và biểu đồ xuất hiện trên màn hình.
Vầng trán Dương Nhất Thiên nheo lại, một lúc sau lại gõ lạch cạch lạch cạch, hình ảnh trên máy tính thay đổi liên tục.
"Đại Boss, đã có tài liệu về Lê Thị."
Dương Nhất Thiên nghe vậy mới dừng lại, anh quay người ra phía cậu rồi cầm lấy tập tài liệu.
"Lê Tổng đã bắt đầu di dời tập đoàn Lê Thị ở nước ngoài vào, đến nay đã có năm bộ phận chính thức được chuyển vào