Lúc Trương Tuyết Y về tới nhà đã là hơn tám giờ, do hồi chiều cô có nhắn nói mình sẽ ăn ở ngoài nên Dương Nhất Thiên và hai con cũng không chờ cơm mà ăn xong bữa tối.
Trương Tuyết Y đi tắm rửa rồi xuống chơi với hai con cả buổi tối, chờ khi hai nhóc ngủ mới mở máy tính ra rồi hoàn thành công việc được giao.
"Y Y à, ngày mai anh phải đi công tác." Dương Nhất Thiên ngồi trên giường đang đọc sách thì bất chợt dừng lại nói.
"Ừ."
"Anh đi chắc khoảng một tuần."
"Ừ."
Trương Tuyết Y chỉ gật đầu tỏ ý đã rõ, đôi bàn tay vẫn nhanh nhẹn lướt trên hàng phím.
Vẻ mặt Dương Nhất Thiên lúc này đã có phần khó chịu, nghe tin mình sắp đi công tác mà cô chẳng buồn bã gì.
"Em muốn anh đi công tác lắm sao?"
"Anh đi hay không đó là chuyện của anh, liên quan gì đến tôi?" Lúc này Trương Tuyết Y mới quay ghế lại, khoanh tay, nhìn anh bằng vẻ khinh bỉ.
"Thôi được rồi, không chấp với em, mai anh đi rồi nếu nhớ thì cứ gọi điện."
"Xì, đúng là tự cao tự đại." Cô bĩu môi.
"À đúng rồi, Dương Nhất Thiên, công ty dạo này có gặp khó khăn gì không?"
"Hửm? Không có, em hỏi chi vậy?"
"À không có gì." Cô không nói nữa, quay ghế lại rồi tiếp tục làm việc.
***
Ngày hôm sau quả nhiên Dương Nhất Thiên đã rời đi từ sáng sớm, anh chỉ để lại cho cô một tin nhắn trong điện thoại để dặn dò vài thứ, một vài bộ vest trong tủ cũng bị mang đi mất.
Trương Tuyết Y sau khi cho Cherry và Dưa Hấu ăn uống tắm rửa xong thì lái xe đưa chúng đến trường, còn mình thì vòng lại công ty.
Cô thong dong bước vào, ngồi vào bàn rồi bắt đầu làm việc, nhưng đến giữa trưa thì có một chàng trai trẻ hớt ha hớt hải chạy vào, cả người ướt đẫm mồ hôi.
"Mọi người ơi, không xong rồi, không xong thật rồi! Bản thiết kế của chúng ta đã bị cướp đi mất rồi!"
Phùng Mỹ Liên ngồi bên trong văn phòng nghe được câu này liền vội vàng chạy ra.
"Cái gì? Cậu nói cái gì vậy?"
"Tập đoàn D.F.N vừa mở họp báo ra mắt mô hình sản phẩm mới, nhưng đó chính là sản phẩm của chúng ta!"
Ngay lập tức mặt mọi người trong phòng tái mét, Trương Tuyết Y cũng sững người.
Chàng trai trẻ đó dường như sợ mọi người không tin nên đã lấy điện thoại ra mở một đoạn video đưa trước mắt mọi người.
Quả nhiên D.F.N đang mở họp báo, nhưng từ vật liệu đến nguyên lí hoạt động đều sao chép từ bản thiết kế của Dương Thị.
Hi Văn và Phạm Tu Kiệt lúc này cũng vô cùng bối rối, họ mở máy tính lên xem, nhưng bản thiết kế được lưu trong máy tính đã hoàn toàn biến mất, bản vẽ tay cũng không cánh mà bay.
Chuyện này ngay từ đầu sớm đã truyền đến tai các lãnh đạo cấp cao, chưa đầy năm phút sau liền thông báo về cuộc họp khẩn cấp.
Chuyện này mới xảy ra nên các bộ phận khác vẫn chưa biết, nhưng bộ phận thiết kế sớm đã rối như tơ vò vì họ chính là người lưu giữ bản thiết kế này.
Trương Tuyết Y cũng không chậm trễ, dù đang rất hoang mang nhưng vẫn lập tức tới phòng họp.
Lúc nhóm người cô tới các lãnh đạo của công ty đã có mặt đầy đủ, nhìn sắc mặt của ai cũng thấy rất nghiêm trọng và nặng nề, Trương Tuyết Y và Tiểu Linh đi chung với nhau, cả hai đều không dám thở mạnh, nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí của mình.
Do Dương Nhất Thiên vừa đi công tác sáng nay nên người chủ trì cuộc họp chính là Lục Kiên, sắc mặt anh ta cũng không khá hơn bọn cô là mấy, vừa thấy người vào thì lập tức đập bàn quát.
"Rốt cuộc các người làm ăn kiểu gì vậy hả? Có mỗi bản thiết kế cũng để bị lấy đi! Rốt cuộc là ai? Ai đã đem bản thiết kế giao cho quân địch vậy hả?"
Giọng anh ta rất to, to tới nỗi khiến tất cả mọi người gần đó không nhịn được phải bịt một bên tai lại.
Khuôn mặt Phùng Mỹ Liên lúc này đã xanh như tàu lá chuối, bà ta run rẩy chẳng nói nên lời.
"Phó Giám đốc, chuyện này, chuyện này... tôi hoàn toàn không biết..."
Lục Kiên nghe vậy càng bực hơn nữa, lập tức quay qua Lê Nhật Hạ chửi mắng.
"Quản lí Lê, tôi nghĩ cô cần cho chúng tôi một lời giải thích đúng không nhỉ? Cô quản lí nhân viên của mình kiểu gì vậy hả?"
Lê Nhật Hạ hôm nay trông bình tĩnh hơn mọi ngày rất nhiều, cô ta không gấp gáp gì cả, đưa tay lên chỉnh sửa mái tóc giả của mình một chút rồi đứng lên nói.
"Phó Giám đốc, chuyện này tôi hoàn toàn không hề hay biết, nhất định bộ phận thiết kế có nội gián."
Tất cả các lãnh đạo cao cấp khác đã bắt đầu xì xào bàn tán, lời ra tiếng vào không ngớt.
"Nội gián sao? Là ai vậy?"
"Nhất định người này là người mới."
"Phải mau chóng điều tra được nội gián chứ nếu không lần này tổn thất quả thực không biết nhiều tới đâu."
"Thật là, để tôi bắt được thì chắc chắn sẽ tống vào tù."
Trương Tuyết Y bỗng cảm thấy có gì đó kì lạ, cô liếc nhìn qua Lê Nhật Hạ, đôi môi tô son đỏ chót bỗng nhếch lên.
Trông cô ta chẳng lo lắng gì cả.
Cô lấy làm kì lạ, một cảm giác bất an đang dần xuất hiện. Lục Kiên đứng lên, bật máy tính, khởi động máy chiếu, những dãy số bắt đầu hiện lên.
"Thứ nhất, bản thiết kế lần này nếu không lấy được sẽ làm chậm tiến độ ra mắt sản phẩm, không những vậy còn ảnh hưởng đến công ty đối tác, để tập đoàn D.F.N ra mắt trước thì số tiền tổn thất sẽ không đếm được nữa.
Thứ hai, công ty chắc chắn có nội gián, bản thiết kế này do bộ phận thiết kế lưu giữ, tồn tại dưới hai dạng đó là bản vẽ tay và bản vẽ máy, vậy thì chắc chắn người lấy nó đi phải là một trong các người.
Thứ ba, đây chính là tội lợi dụng chức vụ, quyền hạn để tiết